Tiểu Bảo Bối thấy ba, cười khanh khách bò nhanh hơn.
Sở Ninh Dực đỡ lấy Thủy An Lạc, lại vươn tay túm Tiểu Bảo Bối sắp lao xuống khỏi giường.
Con gái Long gia?
Cháu trai Long gia?
Một cô não tàn, một thằng nhóc đang chảy nước dãi.
Sở Ninh Dực nghĩ, Lạc Hiên nói không sai, Long gia thần bí cũng chỉ do bên ngoài đồn đại mà thôi, bọn họ cũng chỉ là người bình thường.
"Muốn ở lại Paris chơi vài ngày không?" Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đã ngồi vững lại, mở miệng hỏi.
"Không phải đến Provence hay sao?" Thủy An Lạc tò mò nói.
"Hiếm khi đưa em ra nước ngoài, coi như bù đắp tuần trăng mật lần trước." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
"Ha ha..." Thủy An Lạc ngã xuống giường, tuần trăng mật? Đã ly hôn cả năm trời rồi, còn muốn bù đắp tuần trăng mật của hai năm trước sao?"
"Vậy anh bồi thường luôn cho em mấy tháng ly hôn khổ sở đi?"