Sở Ninh Dực từ từ khép tờ báo lại rồi đặt sang một bên.
Ngón tay của Thủy An Lạc khẽ gõ xuống mặt bàn, dường như sợ sẽ quấy rầy anh đọc báo.
Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô một cái: "Không phải em muốn nói chuyện phiếm sao?"
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn anh, xong bĩu môi một cái: "Có phải là anh cảm thấy em rất trẻ con, cho nên không muốn nói chuyện với em đúng không?"
Đây chính là vấn đề cô vẫn suy nghĩ từ nãy đến giờ. Anh đã hơn ba mươi tuổi, còn cô mới chỉ là cô gái hơn hai mươi mà thôi, ba tuổi đã là một khoảng cách lớn, thế mà giữa hai người họ lại có tận mấy cái khoảng cách lớn như vậy.
Sở Ninh Dực cau mày: "Em nói nhăng nói cuội cái gì thế, anh chỉ cảm thấy giữa chúng ta không cần thiết phải nhắc tới anh ta thôi mà."
"Nhưng thân là một người quen biết, em hỏi câu đó cũng đâu có vấn đề gì đâu. Tại anh nghĩ phức tạp lên đấy chứ." Thủy An Lạc bất mãn nói.