Sở Ninh Dực cúi đầu hắng giọng, từ chối thừa nhận việc mình đang ghen, nhưng Kiều Nhã Ngyễn nói, nếu ghen thì phải thể hiện ra, không thì ai mà biết được?
Nhưng giờ, anh đang bị cô cười nhạo đấy hả?
Không ngờ cô lại nói anh bị ai đó nhập mới sợ chứ!
"Em nói nhiều thật đấy, đi thôi." Sở Ninh Dực nói rồi đập nhẹ một cái vào đầu cô.
"Ha ha..." Tiểu Bảo Bối cười khanh khách nhìn mẹ mình bị đánh, cái tay nhỏ nhấc lên, đúng lúc Sở Ninh Dực thất vọng, bàn tay bé xinh đó liền đập bồm bộp lên mặt ba mình.
Cả Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đều ngẩn ra.
Thế có nghĩa là Tiểu Bảo Bối vừa cười nhạo mẹ mình vừa đánh ba dằn mặt hả?
"Ha ha ha... Đúng là con trai ngoan của mình." Thủy An Lạc bật cười lớn, sau đó đưa tay qua đón lấy Tiểu Bảo Bối.
Sở Ninh Dực bị ăn một cái tát của con trai, xong lại bị đánh thêm không biết là mấy cái nữa. Giờ ngay đến cả thằng nhóc này cũng dám đánh anh. Tuy không mạnh, nhưng rõ ràng là thằng bé đã tát vào mặt anh đấy.