Kiều Nhã Nguyễn trợn mắt nhìn trần nhà: "Ra ngoài đừng có nói là quen biết với tao nhé, nhục mặt lắm."
Thủy An Lạc nhìn đi động đã tắt ngủm rồi lại cúi đầu nhìn con trai đang ngủ khì, cô đưa tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ căng tròn kia.
Hình như, từ khi anh đón cô về vì Tiểu Bảo Bối thì vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, kể cả cô có làm anh gãy chân anh cũng chẳng trách cô lấy nửa lời, thậm chí còn giúp cô đối phó với bà mẹ khó tính của mình nữa.
Ngược lại cô thì sao, lúc nào cũng né tránh, đề phòng anh...
"Hay là mẹ đi nói chuyện với ba con một chút nhỉ?" Thủy An Lạc nhỏ giọng lầm bầm, sau đó đứng dậy bế Tiểu Bảo Bối khỏi cái giường bé con của cậu nhóc: "Con đi với mẹ đi."
Thủy An Lạc muốn bế con theo chẳng qua vì cô không dám một mình đối mặt với Sở Ninh Dực mà thôi.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đến gõ cửa phòng Sở Ninh Dực.