Descargar la aplicación
58.33% Hai người bạn thân / Chapter 7: Phần 7 - CÀNG LÚC CÀNG THÂN

Capítulo 7: Phần 7 - CÀNG LÚC CÀNG THÂN

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học lại sau mười bốn ngày nghỉ Tết 'Ngắn ngủi'. Đó là nhận xét của Kiên sau khi cậu bước vào lớp, gương mặt hiện rõ hai chữ cộc cằn vì mới đây đã vào học, hơn nữa, Tết năm nay cứ như một thảm họa đối với cậu.

Đầu tiên là vấn đề vệ sinh nhà cửa. Nhà của cậu tuy không có những bộ bàn ghế sang trọng đắt tiền với những đường gỗ được khắc một cách tinh xảo, nhưng bù lại là số lượng 'Đồ vật có thể lau' lại không ít. Nên vì thế, ba mẹ cậu đã giao trọng trách lau hết toàn bộ cho cậu (cậu là con một – haizz, nghĩ mà chán! Không ai giúp hết!) trong khi họ đi mua đồ Tết để trang trí. Vậy đã đành, trong Tết còn không yên, tất cả là lại đứa em họ của cậu. Nó đã phá gần như đã khiến bộ mô hình Lego của cậu từ 'Một người bình thường' thành 'Người tàn tật'. Thế là, xuyên suốt ba ngày Tết, cậu phải ráp lại bộ mô hình trong nước mắt, cùng ánh mắt hình viên đạn với đứa em họ.

Nhưng cũng không thực sự quá tệ cho Tết năm nay, gia đình cậu có đi đến một nơi khá nổi tiếng ở gần nhà. Chỗ này nếu nói đẹp thì chắc có hơi ngoa, còn nói không đáng để đi thì lại không đúng – nói chung ở mức chấp nhận được. Thêm nữa là tiền lì xì của cậu cũng khá nhiều.

[…]

Quay lại thực tại, lớp đang trò chuyện với nhau về những ngày Tết của mình. Người thì nói về Tết mình đã đi đến đâu, người thì than thở về ngày Tết không được đi chơi; người thì khoe số tiền lì xì, người thì ngưỡng mộ với số tiền đó; người thì nói về kiểu tóc mới của mình, người thì bình luận về kiểu tóc đó;…

Cậu bước vào lớp với gương mặt trầm trồ xen lẫn sự cạn lời trước những hình ảnh mới mẻ của những người bạn – cậu cũng nằm trong số đó. Cậu vừa cắt tóc, kiểu tóc hớt cao và gọn gàng thay vì để bù xù và dày đặc như một khu rừng trước đây. Cậu vừa đi đến chỗ Duy và Oanh, vừa đưa tay vào túi của chiếc áo hoodie màu xanh da trời mới mua.

"Có chuyện gì thế?" cậu lên tiếng hỏi.

Duy quay qua, phần ngỡ ngàng, phần ghẹo cậu bạn của mình về kiểu tóc mới, chiếc áo hoodie mới, và cả kiểu đưa tay vào túi mà trước đây cậu chưa hề thấy ở Kiên.

"Tóc mới à? Gọn gàng hẳn ha! Chứ lúc trước nhìn như cái rừng Amazon. Với lại, đưa tay vào túi à? Ngầu nhờ?"

"Ờ, khoá quần kéo chưa đó?" cậu tiến lại chỗ Duy và nói thầm vào tai cậu ấy.

Duy nhìn xuống, quả thật cậu quên kéo khoá quần. Cậu quay về sau, xử lí vụ cái quần, vừa xong là cậu liền kéo Kiên xuống cuối lớp.

"Cảm ơn nhá!"

"Có nhất thiết phải ở đây không?"

"Cậu biết từ 'Quê', không?"

"Biết mà." cậu quay qua, vẻ như đang than thở. Và hiện tại hướng nhìn của cậu là Khôi. "Đợi chút, để tôi nói chuyện với Khôi."

"Cho tôi đi với."

Kiên tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế trống kế bên Khôi mà hướng mắt về cậu ấy hỏi.

"Chào Khôi! Nghỉ Tết xong sao rồi? Có gì mới không?"

"Cũng không có gì."

"Thế à?" rồi cậu chợt để ý đến chiếc áo khoác khoá kéo có tông màu xanh đậm như màu của đại dương, phía trên pha thêm sắc xanh của bầu trời, khiến khi nhìn tổng thể thì đây không khác gì một khung cảnh giữa đại dương hướng nhìn về phía chân trời. Rồi cậu hỏi trong sự tò mò về chiếc áo ấy. "Áo mới à? Đổi phong cách rồi à? Nhìn đẹp ghê!"

"À, cảm ơn." Khôi quay đi, cúi mặt xuống tỏ vẻ ngại ngùng khi được khen.

"Ui! Ngại ngùng đồ he!" Kiên trêu chọc cái bộ dạng hiện tại của Khôi.

Cả hai tiếp tục trò chuyện. Người nói và tạo ra chủ đề hiển nhiên sẽ là Kiên, còn người trả lời một cách ngắn gọn tất nhiên sẽ là Khôi. Và người ngồi nhìn cả hai mà không biết nên gia nhập cuộc trò chuyện này thế nào là Duy, với vẻ mặt như kiểu đang ngỡ ngàng vì Kiên có thể bắt chuyện với Khôi một cách dễ dàng như thế, rồi lúc sau cậu cũng lên tiếng.

"Coi bộ cả hai thân thiết nhỉ?"

"Đúng rồi! Hai tụi tui là bạn bè mà!" Kiên vui vẻ trả lời, trong khi bàn tay trái choàng qua cổ của Khôi, liền sau đó cậu quay mặt qua Khôi hỏi. "Phải không?"

Khôi thật sự bất ngờ trước câu nói của Kiên. Vì có thể nói đây là lần đầu tiên cậu nghe được từ 'Bạn bè' mà trong đó, cậu là một phần của nó.

"Ừm." cậu gật đầu.

"Cũng nhanh nhỉ? Hình như tôi nhớ mối quan hệ của cả hai bắt đầu phát triển là khi vừa phát bài Ngữ văn kì một vừa rồi thì phải, đúng không?" Duy khoanh tay, nghiêng đầu với vẻ mặt đang cố nhớ về thời điểm ấy.

"Ừm… là nó chứ đâu." Kiên cũng khoanh tay lại.

"Mới gần đây thôi mà cũng thân ấy nhỉ?"

"Biết đâu. Ngày nào tôi chả nói chuyện với cậu ấy, lâu lâu còn chỉ mấy bài Văn nữa, rồi… hình như tôi còn mua nước cho cậu ấy mặc dù cậu ấy không yêu cầu – ừm… chủ yếu là giờ thể dục, Tết vừa rồi tôi còn gửi thiệp chúc mừng năm mới cho cậu ấy nữa chứ."

"Làm mọi thứ luôn sao?"

Và thế là, cả hai tiếp tục trò chuyện mà quên đi sự hiện diện của Khôi. Cho đến khi Khôi nhìn vào đồng hồ trên tay mình – đã vào học, chắc giáo viên cũng sắp vào nên cậu lên tiếng sau một lúc do dự.

"Ừm… nè, vào học rồi kìa."

Cả hai nghe vậy, liền cùng lúc nhìn lên trên bảng điện tử, tại đây có một chiếc đồng hồ điện tử hiển thị: '12:59'. Duy nhanh chóng chạy đến chỗ ngồi của mình. Trong khi đó Kiên vẫn ở đây và ghé sát vào Khôi, giọng điệu thân thiện nói.

"Cảm ơn nhá! Ông không nói chắc giáo viên vào tôi còn không biết luôn ấy chứ!"

"Vậy sao?"

*

Buổi sáng hôm nay có Âm nhạc – một môn học mà Khôi khá thích. Cậu vào sớm, ngồi tại băng ghế gần phòng hội trường để lát vào cho thuận tiện. Ngồi không thì cũng chán, hơn nữa lại sợ bị người khác nhìn nên cậu đành lấy sách ra mà đọc cho có chuyện để làm, cũng như tránh đi những ánh mắt của mọi người. Cậu đọc một cách chăm chú, nhìn vào thì cứ như một đứa mọt sách, chỉ thiếu cái kính nữa là đủ. Nhưng cái khoảnh khắc đó không kéo dài được lâu, vì chỉ hai phút sau là Kiên đã vào với tâm trạng vui vẻ thường ngày đứng trước cậu. Như thông lệ mà mình tự đặt ra:

"Buổi sáng tốt lành, Khôi!"

Và đứa bạn của mình cũng phải làm vậy – thực ra Khôi muốn chào cũng được mà không cũng được, nhưng trước giờ Khôi chưa từ chối ai thế nên với Kiên cậu cũng vậy. Chào đã xong nên không thể đứng được, Kiên ngồi xuống cùng bạn của mình và bắt đầu trò chuyện với cậu ấy. Nếu hôm nay Khôi buồn cậu sẽ tìm lí do và an ủi, nếu hôm nay Khôi có vết thương thì cậu sẽ hỏi thăm, nếu hôm nay Khôi có sách mới thì cậu sẽ nói về quyển sách đó,… và hôm nay trúng cái số ba.

"Tính chuyển. Sách mới hả?"

"Sách cũ, giờ mới đem vào."

"Ồ. Mà sách hay không? Nội dung thế nào?"

"Ờ… là về… kể về tình bạn giữa hai người bạn thời đi học."

"Ồ, hai người bạn sao?" cậu dừng lại giây lát, cứ như đang suy tính một điều gì đó, rồi nói tiếp. "Đọc rồi thấy sao?"

"Thì… về hai người bạn, nên… ừm… giá trị của tình bạn."

"Đúng đó, nhưng chỉ mới cái cơ bản thôi. Ngoài cái đó ra thì còn là về sự tin tưởng trong tình bạn nữa, rồi mấy cái sự hiểu lầm trong tình bạn của hai nhân vật chính." cậu dừng lại, nhớ về nội dung cuốn sách mình từng đọc này rồi tiếp. "Tôi nhớ sự hiểu lầm là việc nhân vật Corbin vô tình làm gợi nhớ đến quá khứ không vui của Elias, rồi khiến Elias lầm tưởng cậu bạn của mình thì phải."

"Biết rõ nhỉ?"

"Tôi đọc rồi mà. Nhà tôi cũng có khá nhiều sách thuộc thể loại tương tự. Nhưng manga không à, ít truyện chữ lắm."

"À."

"Muốn đọc thử không? Nếu được tôi cho mượn cuốn."

"Sao cũng được."

"Vậy chiều tôi đem cho nhá!"

[…]

Cuối cùng cũng kết thúc hai tiết Âm nhạc. Mọi người thu xếp tập vở rồi cùng những người bạn bên cạnh. Nhưng vẫn còn một số bạn trong lớp, vừa thu xếp sách vở một cách chậm rãi vừa trò chuyện với nhau về một chủ đề gì đó mà Khôi cứ nghe hai từ 'Sinh nhật' liên tục lặp đi lặp lại trong tai. Điều này khiến cậu không về ngay như bao ngày mà nán lại một chút, hướng nhìn về nhóm bạn đó mà lòng thắc mắc, và còn thêm chút cảm giác tủi thân.

"Khôi! Chưa về hả?" Kiên từ đằng sau lao tới, bất ngờ choàng tay qua cổ bạn mình. Ban đầu cậu chả muốn làm điều này, vì trong hai tiết vừa rồi cậu đã tự tạo cho mình một 'Bức tường' với Khôi chỉ vì cậu ấy rất rất giỏi Âm nhạc – còn cậu thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng nghĩ lại Khôi sẽ lạc lõng về nhà một mình, và còn cái bộ dạng buồn bã lúc này của cậu ấy làm cậu không nỡ.

"À, về ngay đây."

"À, nhóm bạn đó hả? Hình như mấy cậu ấy đang bàn luận với sinh nhật của một người nào đó thì phải." Kiên nhìn về hướng bạn mình đang nhìn, hiểu ngay cậu ấy đang cần gì rồi niềm nở giải thích về nhóm bạn ấy.

"Vậy hả?" ánh mắt của cậu vẫn chăm chú nhìn về nhóm bạn ấy, đôi mắt có vẻ rưng rưng.

"Rồi, về được chưa?"

"Ờ."

Cả hai vừa đi giữa những dòng học sinh đang ra choi, vừa trò chuyện với nhau. Bỗng Kiên nhắc đến sự chăm chú của Khôi về nhóm bạn ấy.

"Mà nè Khôi! Làm gì mà mới nãy chăm chú nhìn nhóm bạn đó dữ vậy? Bộ quan tâm đến sinh nhật lắm hả? Với lại, thấy ông cũng hơi buồn nữa chứ."

"Là… sinh… à không, không có gì đâu." ánh mắt ấy lại rưng rưng, chùng xuống.

Kiên thấy thế, liền hướng nhìn lên bầu trời một lúc rồi quay sang Khôi nói.

"À phải ha! Sinh nhật ông ngày mấy?"

"Hả? Là… Hai mươi tháng Bảy."

"Hai mươi tháng Bảy? Vậy là cung Cự Giải thì phải." cậu lại hướng mắt lên bầu trời, định rằng đến lúc đó sẽ tổ chức sinh nhật cho Khôi, một buổi sinh nhật thật hoành tráng! Cậu chạy lên, quay lại và vẫy tay cùng một nụ cười tươi. "Vậy nhá! Chiều gặp lại! Chiều tôi sẽ đem cho ông một cuốn manga thật hay!"

"Ờ, tạm biệt." cậu cũng vẫy tay. "Cậu ấy… tốt thật! Hi vọng sẽ không như hồi đó…"


Load failed, please RETRY

Estado de energía semanal

Rank -- Ranking de Poder
Stone -- Piedra de Poder

Desbloqueo caps por lotes

Tabla de contenidos

Opciones de visualización

Fondo

Fuente

Tamaño

Gestión de comentarios de capítulos

Escribe una reseña Estado de lectura: C7
No se puede publicar. Por favor, inténtelo de nuevo
  • Calidad de escritura
  • Estabilidad de las actualizaciones
  • Desarrollo de la Historia
  • Diseño de Personajes
  • Antecedentes del mundo

La puntuación total 0.0

¡Reseña publicada con éxito! Leer más reseñas
Votar con Piedra de Poder
Rank NO.-- Clasificación PS
Stone -- Piedra de Poder
Denunciar contenido inapropiado
sugerencia de error

Reportar abuso

Comentarios de párrafo

Iniciar sesión