Chương 341: Hồ ly tinh.
'Rắc rối thật, cỗ khí tức này chắc chắn phải là...Nhị giai Ma thú...
Tình hình này nên làm thế nào đây?
Chống lại nó là điều không thể vào lúc này...'
Lục Thiên Cầm nhíu mày khó khăn suy nghĩ khi cảm nhận khí tức khủng bố mà đồng nhân vừa xuất hiện toả ra.
Áp bức của đồng nhân kia khiến cho nàng và đám sư đệ sư muội phía sau phải vận khí lực cố gắng chống đỡ miễn cưỡng không phải hộc máu ra.
Nhị giai ma thú về sức mạnh thuộc một đẳng cấp khác xa hoàn toàn so với một Nhị giai yêu thú hay hung thú, nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng đồng nhân này so với Cổ Băng Trư Vương còn mạnh hơn rất nhiều.
Sự thật thì cả đám lúc này không có cơ may nào chống lại cái thứ đang ở trước mặt kia.
Nó là một ma thú, hơn nữa lại là Nhị giai ma thú, sức mạnh là ngang với một Võ Thánh đỉnh phong, có thể còn sánh ngang với cả Bán Đế.
Đám sư đệ sư muội đứng phía sau cũng hiểu rõ tình huống hiện giờ.
Nếu như đối đầu trực diện thì cả bọn chắc chắn sẽ chết!
Nhưng dù cho có vắt chân lên cổ mà chạy thì cũng không thể nào có thể chạy thoát.
Hơn nữa hiện giờ Âu Dương Kiệt đang bất tỉnh.
Mang theo một người bất tỉnh mà muốn thoát khỏi sự truy đuổi của một Nhị giai Ma thú sao?
Nằm mơ cũng không thể nào!
Khi đám người Thương Sơn phái còn đang bận rộn với những suy nghĩ hòng tìm cách đối phó thì ma thú Đồng nhân bất chợt chân dậm mạnh xuống đất, tạo ra một đợt sóng xung kích lan tỏa ra bốn phía hất tung đất đá xung quanh sau đó nó bật người nhảy lên cao.
Lục Thiên Cầm rất nhanh ánh mắt ngước lên, dõi theo từng hành động của con ma thú, nàng chợt hốt hoảng, hô lớn, ra hiệu cho đám sư đệ sư muội đứng phía sau còn đang ngơ ngác chưa bắt kịp được tình huống.
"Mọi người cẩn thận!
Mau tránh ra!!!"
Đám sư đệ sư muội nghe đến liền lập tức vận thân pháp nhảy ra xa.
Lục Thiên Cầm hai tay nâng Ỷ Thiên kiếm, vận toàn bộ khí lực, chuẩn bị đón đỡ đòn tấn công của ma thú Đồng nhân.
Ma thú Đồng nhân cả thân người từ trên cao bổ nhào xuống, thanh đại kiếm hướng chỗ Lục Thiên Cầm đang đứng mà giáng xuống.
Cả tình huống diễn ra chỉ trong vài cái chớp mắt.
Ầm!!!
Lục Thiên Cầm đón đỡ nhát chém như trời giáng của ma thú đồng nhân, chân lún xuống đất bị lực lượng khủng bố đẩy lùi về phía sau tạo ra một vết rãnh kéo dài trên mặt đất.
Kình lực từ nhát chém kia của ma thú đồng nhân lan tỏa ra khắp xung quanh hất tung đất đá bay mù mịt.
Đám sư đệ sư muội đứng phía xa, cách đó mười mấy thước cũng bị kình lực đẩy lui mấy bước.
Cả bọn gương mặt hiện lên lo lắng cùng sợ hãi, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Lục Thiên Cầm, người lúc này đang trực tiếp đối mặt với con ma thú đồng nhân khủng bố kia.
Lục Thiên Cầm chỉ mới đón đỡ một chiêu của ma thú đồng nhân, dù cho có vận hết tất cả linh lực trong cơ thể thì cũng không tránh khỏi thân thể bị trọng thương.
Khoé miệng nàng chảy máu nhưng ánh mắt vẫn rất kiên quyết và tập trung nhìn thẳng vào đồng nhân.
Nàng hiểu rõ một chuyện, đối mặt với thứ này, nếu chỉ lơ là mất tập trung dù chỉ một khắc nhỏ nhoi thì cũng sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng, thậm chí tất cả những người ở đây đều không thể nào tránh khỏi cái chết.
Chiếc vòng tay mà Vương Nhất Tự ban cho Lục Thiên Cầm chợt phát sáng lên liền tức thì toả ra hàn băng khí tức bao quanh lấy nàng, bổ sung linh lực bị hao hụt cho nàng.
Lục Thiên Cầm cũng khá là bất ngờ với khả năng này của chiếc vòng tay, nhưng mà nàng không có thời gian để mà nghĩ ngợi, nàng lập tức vận khí lực truyền vào Ỷ Thiên kiếm hòng đẩy lui ma đồng.
Nhưng Lục Thiên Cầm còn chưa kịp hành động thì ma thú đồng nhân rất nhanh thu hồi lại kiếm sau đó nhảy về chỗ cũ.
Lục Thiên Cầm liền lấy lại tư thế, hai tay run run kém chút không cầm nổi Ỷ Thiên kiếm.
"Sư tỷ, tỷ không sao chứ?"
Cả đám sư đệ sư muội lo lắng cho Lục Thiên Cầm, liền nhảy tới trước che chắn cho nàng.
'Đỡ một chiêu vừa rồi không mất mạng đã là may mắn lắm rồi, ở đó mà sao với trăng...'
Lục Thiên Cầm nhíu mày.
Nhưng thực phải công nhận một điều, tốc độ của Ma đồng còn nhanh hơn Cổ Băng Trư Vương gấp mấy lần.
Khoảng cách là hơn hai mươi thước nhưng chỉ vài cái chớp mắt mà nó đã tiếp cận và tấn công mà cả bọn không hề có chút phát giác phòng bị.
Nếu như Lục Thiên Cầm, nàng không phải là kiếm tu, nàng không phải là Kiếm Võ song Thánh, những giác quan của nàng không nhạy bén gấp mấy lần người khác, thì cả bọn đã đi bán muối hết rồi.
Cái tốc độ đó...cái sức mạnh đó...đòn tấn công thứ hai của nó, e là...
"Ta sẽ cố cầm chân thứ này...các ngươi mau chóng rời khỏi đây ngay!"
Lục Thiên Cầm bước lên trước đám sư đệ sư muội, giơ Ỷ Thiên kiếm lên, mũi kiếm chĩa thẳng về phía ma đồng, lạnh lùng nói.
"Sư tỷ, không được...!"
"Đúng!
Có chết cùng chết!
Bọn đệ không thể để tỷ một mình chống lại cái thứ kia được!"
"Trương sư huynh nói không sai!
Thương Sơn phái đệ tử không có chuyện lâm trận mà bỏ chạy!
Sư tỷ..."
"Im lặng!"
Lục Thiên Cầm quát lớn.
"Ta lấy danh phận tam sư tỷ của các ngươi lệnh các ngươi rời khỏi đây ngay!
Còn không mau đi?!!"
"Sư tỷ..."
Cả bọn ánh mắt hoang mang kèm theo đó là thái độ không nỡ rời đi, cùng nhìn vào Lục Thiên Cầm.
Dù không muốn nhưng bọn hắn biết rõ tính cách của Lục Thiên Cầm, nàng một khi đã quyết thì không ai có thể lay chuyển được.
Ba!
Ba!
Ba!
Bất chợt lúc này có tiếng vỗ tay vang lên làm cả bọn giật mình, liền quay lại phía ma thú đồng nhân.
Một nữ nhân không biết từ đâu xuất hiện từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống đứng trên vai ma thú đồng nhân, ánh mắt nữ nhân kia dửng dưng chứa đựng đầy sự khinh dễ nhìn về phía đám người Thương Sơn phái.
Nữ nhân vừa xuất hiện y phục một màu trắng từ đầu đến chân, ngay cả màu tóc cũng là màu trắng.
Nhưng cái làm cả bọn chú ý chính là hai bên đầu nữ nhân đó là một đôi tai của hồ ly.
Phía sau lưng cũng hiển hiện ra một cái đuôi hồ ly trắng toát.
'Hồ ly tinh?!!'
Cả bọn nhìn nữ nhân kia liền cùng có chung một suy nghĩ.
"Không ngờ nhân loại lại có những kẻ ngu ngốc dám tiến vào U Linh cốc này a!"
Hồ ly tinh lên tiếng, giọng nói trong trẻo pha lẫn chút tinh nghịch.
"Ngươi rốt cuộc là ai?
Sao lại tấn công bọn ta?"
Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi.
Hồ ly tinh kia không quan tâm đến câu hỏi của Lục Thiên Cầm, liếc nhìn qua xác của Cổ Băng Trư Vương.
"Thật không ngờ nhân loại yếu đuối các ngươi lại có thể hạ được một trong hai đầu lĩnh thú canh giữ chỗ này a!"
Ánh mắt hồ ly tinh quay lại đám người, mang theo một sát khí nặng nề làm cả bọn bất chợt rùng mình.
"Hồ ly cô nương, bọn ta chỉ là tiến vào U Linh cốc để săn hung thú, không biết nơi này là lãnh địa của cô nương, mong cô nương rộng lượng mà bỏ qua..."
Trương Tấn xuống nước giải thích.
"Bỏ qua?"
Hồ ly tinh nghiêng đầu hỏi.
"Các ngươi ra tay giết chết đầu lĩnh thú của ta, còn muốn ta bỏ qua cho các ngươi?
Bỏ qua là bỏ qua thế nào?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Lục Thiên Cầm âm trầm hỏi, lập tức dùng khí tức dò xét thực lực của hồ ly tinh kia.
'Ta sao lại... không cảm nhận được chút gì khí tức của ả hồ ly này...
Nhưng mà...sát khí trong đôi mắt đó...
Hẳn là ả đang che dấu thực lực của bản thân...'
Lục Thiên Cầm nhíu mày nghĩ ngợi.
Hồ ly tinh nhận ra được Lục Thiên Cầm đang dò xét thực lực của ả nhưng ả vẫn dửng dưng không quan tâm đến, ả giơ một ngón tay lên nói với một giọng điệu trầm trầm nghiêm túc khác hẳn với khi vừa xuất hiện.
Lời nói của ả kèm theo sát khí ngùn ngụt khiến cho đám sư đệ sư muội phía sau Lục Thiên Cầm tay chân trở nên bủn rủn.
"Một đổi một!
Các ngươi giết chết đầu lĩnh thú của ta, thì phải để lại một người mà thay thế nó!"
"Ngươi muốn bọn ta để lại một người?"
Lục Thiên Cầm cặp chân mày khẽ nhíu lại, hỏi.
Hồ ly tinh lắc đầu.
"Không!
Ta không phải là muốn!
Mà là đang ra lệnh cho các ngươi!"
"Dựa vào ngươi cũng xứng ra lệnh cho bọn ta?"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng toát ra hàn băng khí tức, gằn giọng hỏi.
"Ta dựa vào nó!"
Hồ ly tinh vỗ lên đầu ma thú đồng nhân giọng khinh dễ đáp.
"Đã đủ xứng ra lệnh cho các ngươi chưa?!"
"...."
Lục Thiên Cầm.
Sau một vài khắc, Trương Tấn liền trao Âu Dương Kiệt cho một tên sư đệ đứng cạnh, tiến lên phía trước nói.
"Vậy để ta ở lại!"
"Sư đệ!
Ngươi...?"
Trương Tấn quay lại nhìn Lục Thiên Cầm.
"Sư tỷ, tỷ không cần lo, các người trở về trước, cầu cứu chưởng môn đến cứu đệ là được... nếu như đệ vẫn còn sống cho đến lúc đó..."
Trương Tấn cười khổ.
"....."
Cả bọn lẳng lặng nhìn vào Trương Tấn, chẳng ai thốt lên được lời nào.
"Thứ phế vật như ngươi, ta giữ lại có ích gì?
Ta là muốn cái nữ nhân kia!"
Hồ ly tinh chỉ tay vào Lục Thiên Cầm nói.
"Ta?!!"
Lục Thiên Cầm nhăn mặt.
Cả đám người liền trở nên hoang mang.
"Đúng, là ngươi!"
Hồ ly tinh bàn tay nâng cằm quan sát Lục Thiên Cầm.
"Tuổi chỉ mới đôi mươi nhưng đã là Võ Thánh đỉnh phong, lại là sở hữu căn cốt Vương phẩm.
Là một cái thiên tài ngàn năm khó kiếm!
Nếu ta mang ngươi về, lão lão ắt sẽ rất vui a!"
"Ngươi làm sao lại biết ta sở hữu Vương phẩm căn cốt?"
"Chuyện đó ngươi không cần quan tâm!
Các ngươi bây giờ có hai lựa chọn!
Một là để cái nữ nhân này ở lại, sau đó rời đi.
Hai là ta giết sạch các ngươi, sau đó bắt cái nữ nhân này.
Chọn đi!"
Lục Thiên Cầm không nghĩ ngợi gì thêm, liền thu hồi lại Ỷ Thiên kiếm, tiến lên vài bước, nói.
"Ta ở lại cũng được nhưng có một chuyện ta cần biết rõ..."
"Là chuyện gì?"
"Ta muốn biết nơi mà ngươi sẽ mang ta đi!"
Hồ ly tinh suy nghĩ một chút rồi cười lớn.
"Ha ha ha... ngươi nghĩ ta nói ra nơi đó, bọn hắn sẽ có thể đến và cứu ngươi sao?"
Lục Thiên Cầm cặp chân mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
"Nói cho ngươi biết cũng không sao, dù sao ở nhân giới này cũng không có người nào có thể đến được nơi đó để mà cứu ngươi a!
Nghe cho kỹ!
Nơi mà ngươi sau này sẽ mãi mãi ở lại chính là Thiên kiêu Nhất tộc Vạn cổ hồ tại Thập vạn đại sơn!".