Chương 332: Một thứ vốn đã là vô dụng.
Ký kết khế ước thú với Huyễn Huyền Sư vương về sau Âu Dương Kiệt một người một thú hoành tảo, càn quét hung thú ở U Linh cốc trở nên thực sự dễ dàng hơn rất nhiều.
Đám sư huynh sư tỷ cứ thế mà theo sau thu gom tinh hạch dưới sự bảo vệ của Lục Thiên Cầm.
Những nơi bọn hắn đi qua xác hung thú, yêu thú nằm la liệt, máu chảy thành sông, tang tóc tang thương.
Phải nói ở U Linh cốc thì mật độ hung thú, yêu thú là rất nhiều, rất dày đặc, thêm nữa đều là cấp độ rất cao, vì thế nên tất nhiên tinh hạch rơi ra từ người bọn chúng cũng đều là trung phẩm thượng phẩm, một viên ngàn vàng khó mà mua được.
Chẳng mấy chốc đám người Thương Sơn phái đã tiến đến khu vực trung tâm của U Linh cốc.
Trước mặt đám người hiển hiện ra là một khu rừng rậm rạp với những cây cổ thụ già cỗi, sum xuê, không khác lắm so với những cánh rừng mà cả bọn từng đi qua, nhưng nhìn vào khu rừng này lại khiến cho cả bọn rùng mình, mang đến một cảm giác bất an nguy hiểm.
Lôi Hắc chợt khựng lại, ánh mắt lo lắng nhìn vào bên trong khu rừng.
Cưỡi trên lưng Lôi Hắc, Âu Dương Kiệt cảm nhận được thân thể khế ước thú này của hắn đang run run có vẻ như sợ hãi một thứ gì đó, hắn ngốc trệ hỏi.
"Lôi Hắc, ngươi sao lại dừng lại?"
"Chủ nhân, khu rừng này không nên đi vào..."
Lôi Hắc đáp lại bằng một giọng dè chừng có phần run rẩy.
"Tại sao lại thế?"
"Chủ nhân có lẽ không biết, bên trong khu rừng này tồn tại một đầu lĩnh mạnh mẽ nhất U Linh cốc.
Những hung thú bình thường không bao giờ dám bước chân vào đây.
Ngay cả ta, trước kia tuy cũng là một đầu lĩnh hung thú, nhưng cũng chỉ sinh sống ở phía ngoài.
Đây là lãnh thổ bất khả xâm phạm!"
"....."
Âu Dương Kiệt cùng đám sư huynh sư tỷ khóe miệng vi rút.
'Ngay đến cả một đầu lĩnh hung thú cấp bậc Tứ giai cũng phải dè chừng mà tránh xa, không lẽ bên trong còn tồn tại một cá thể mạnh hơn nữa hay sao?'
"Theo ta thấy là ngươi sợ chết thì có!"
Lục Thiên Cầm đứng phía sau lạnh lẽo nói với Lôi Hắc.
Gương mặt Lôi Hắc hiện lên đặc sắc.
Tất nhiên là nó sợ chết rồi.
Bằng không thì làm sao lại tránh xa khu rừng này, làm sao lại quy phục nhân loại kia chứ, một thân là đầu lĩnh thú Tứ giai cường hãn làm sao lại để cho một Võ Tông đỉnh phong trở thành chủ nhân của nó cơ chứ?
"Sư tỷ, đệ thấy trời cũng không còn sớm nữa, hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngày mai hãy tiến vào khu rừng này..."
Âu Dương Kiệt đưa ra ý kiến.
"Âu sư đệ nói phải đấy, sư tỷ.
Cả ngày thời gian, chúng ta cũng là đã mệt, chi bằng nghỉ ngơi một đêm cho lại sức!"
Trương Tấn thêm vào.
Đám sư đệ sư muội phía sau cũng là chung ý kiến.
"Thôi được!
Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi.
Đêm nay chia nhau ra canh gác.
Đây dù sao cũng là một trong ba cấm địa nguy hiểm nhất Tinh không Đại lục, chúng ta không được phép chủ quan.
Sáng mai sẽ tiến vào khu rừng!"
Lục Thiên Cầm sau thoáng chốc suy nghĩ, nói.
Đám sư đệ sư muội gật gật đầu đồng thuận.
Cả đám nhanh chóng tìm được một chỗ ưng ý, sau đó chia nhau mỗi người mỗi việc đợi đến trời sáng.
Thương Sơn đỉnh.
Ngoại viện Thương Sơn phái.
Akami, Sakura, Lee MinYing và bảy người nương tử của Vương Nhất Tự cùng bốn khế ước thú đang tổ chức một buổi tiệc nhỏ để làm quen với nhau.
Bọn người Akami dù chỉ mới đặt chân đến thế giới này, dù chỉ mới bắt đầu tu luyện nhưng cũng đã đạt được những tiến triển rất khả quan.
Hahari, Yoshimoto và Akami tu vi cảnh giới lần lượt đã là Khai mạch bảy, tám và chín đoạn.
Sakura là Võ Đồ nhất phẩm.
Riêng Lee MinYing, nàng là người có tu vi cảnh giới tăng lên nhanh nhất, hiện tại chỉ chưa đầy nữa ngày thời gian mà đã đạt đến Võ Đồ Ngũ phẩm.
Nếu như so sánh với đám đệ tử mới nhập môn mà nói thì tu vi cảnh giới của bọn họ còn kém rất xa.
Nhưng nếu như lấy thước đo để so sánh với người bình thường khi mới bắt đầu tu luyện thì tốc độ tu luyện như này đã là quá nhanh, nếu không muốn nói là nhanh một cách vô lý.
Sự phát triển nhanh chóng như này cũng không quá bất ngờ khi mà tài nguyên, võ học, đan dược cộng thêm trận pháp tu luyện là quá nhiều.
Nhiều đến nỗi ngay cả Nhất lưu tông môn cũng chưa chắc đã có thể so sánh được.
"Đến giờ tớ vẫn không thể tin được là có một thế giới như thế này tồn tại..."
Akami lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
"Đúng thế!
Chỉ có trong mơ mới có thể như này!"
Hahari gật đầu đồng ý.
"Các cậu có thể kể cho bọn tớ nghe thêm về thế giới này hay không?"
Sakura nhìn vào bốn nương tử của Vương Nhất Tự, hỏi.
"Tất nhiên là được!"
Trương Tố Tố vui vẻ đáp.
"Và cả chuyện của cậu chủ... chưởng môn ở thế giới này nữa..."
Lee MinYing thêm vào.
"Được, tất nhiên là được, nhưng sẽ là một câu chuyện rất dài đấy..."
Yuri người mà bây giờ đã trở về thân phận là Triệu Minh Anh đáp.
"Không sao, đêm thời gian còn dài, bọn tớ rất muốn biết a..."
Akami đáp.
Mấy vị phu nhân của Vương Nhất Tự gật đầu, sau đó chậm rãi kể lại Tinh Không Đại lục chuyện, kể về Vương Nhất Tự, kể bản thân họ.
Đoạn thời gian qua đi, Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi, Mộc Phiến La cùng Triệu Minh Anh mỗi người thay phiên nhau kể chuyện.
Đám Akami mộng mộng chăm chú lắng nghe, tâm tư như nhập vào trong.
Một thế giới huyễn hoặc nơi mà con người có thể tu tiên.
Một thế giới nơi mà kẻ mạnh chà đạp kẻ yếu.
Một thế giới nơi mà mạng người xem như cỏ rác.
Một thế giới khác xa với nơi mà họ đã từng sống.
Thời gian trôi về giữa khuya.
Trăng lúc này đã lên cao.
Bầu trời không một gợn mây.
Một đêm đẹp và tĩnh mịch.
Không gian yên ắng như hòa chung vào từng câu chuyện, từng giai thoại.
"Hay là các ngươi cũng kể về thế giới của mình đi, ta cũng rất tò mò a!"
Mộc Phiến La thay đổi chủ đề.
"Đúng đấy!
Thế giới trước kia của phu quân như thế nào?"
Trương Tố Tố cũng là tò mò không kém.
Thế giới của bọn tôi sao?
Cái thế giới nhàm chán nơi mà con người chà đạp lên nhau vì đồng tiền vì danh lợi sao?
Thế giới đó làm gì có chuyện gì mà kể kia chứ?
Nó không đặc biệt, tất cả đều là những ngày dài trôi qua một cách nhàm chán và vô vị, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại theo một trình tự cố định và mỗi ngày đều giống như nhau.
Nhưng cái thế giới đó lại là nơi những người mà chúng tôi yêu thương từng sống.
Từng sống...cho đến khi cái thế lực kia xuất hiện và xóa sổ mọi thứ ở đó.
Người thân, gia đình, bạn bè, những người thương yêu, tất cả họ đều biến mất...
Đến đây, nỗi buồn chợt hiện lên trên khuôn mặt Akami.
Hahari và Yoshimoto kém chút nữa rơi lệ.
Họ nhớ gia đình, họ nhớ mọi thứ của thế giới đó.
Như hiểu được cảm xúc của mọi người, Triệu Minh Anh khẽ khều tay Mộc Phiến La lập tức thay đổi chủ đề.
"Chúng ta không nói về những chuyện trước kia nữa!
Bây giờ tất cả chúng ta đã là người một nhà.
Chúng ta bây giờ đều có chung mục tiêu có chung chí hướng, nên hãy nghĩ về tương lai phía trước.
Được chứ?"
"Ừm..."
Cả đám lẳng lặng gật gật đầu đồng thuận.
"Đêm cũng đã khuya, chúng ta cũng nên là nghĩ ngơi a.
Ngày mai tiếp tục tu luyện.
Chúng ta phải mạnh lên thật nhanh để giúp ích cho phu quân!"
Trương Tố Tố nhỏ nhẹ nói.
"Ừm...không thể để phu quân một mình gánh vác hết tất cả mọi thứ được!"
Hoa Vi Nghi thêm vào.
Bên trong Cửu môn địa ngục tháp.
Lilith cùng Argrat vừa kết thúc xong trận đánh boss tầng 75.
Hai nàng đang phục hồi lại sức để chuẩn bị cho trận đánh kế tiếp.
Vương Nhất Tự ngồi phía góc phòng, gương mặt hiển hiện lên hài lòng.
Hắn sau khi tiến vào Cửu môn địa ngục tháp liền để cho hai nữ ác quỷ cày kinh nghiệm cho mình, cứ ở tầng 75 lặp đi lặp lại.
Số điểm kinh nghiệm cả ngày thời gian mà hắn thu được từ việc cày tháp và từ đám đệ tử ở U Linh cốc đã giúp hắn lên level vèo vèo.
Hắn hiện đang ở cấp chín mươi tám, chỉ còn thiếu đúng hai cấp nữa là hắn sẽ mở ra cột mốc lớn.
Trong lòng hồi hộp, sốt ruột không thôi.
"Chủ nhân cũng nên là nghỉ ngơi đi thôi!
Bây giờ cũng đã là hơn nữa đêm, dù sao chủ nhân trong vòng một ngày có thể đạt đến cấp 98 đã là rất nhanh rồi!"
Hệ thống nói.
'Ngươi nói ta có thể không nôn nóng được hay sao?'
Vương Nhất Tự nhíu mày đáp.
"Theo ta thấy, đám đệ tử mà chủ nhân phái đi U Linh cốc bây giờ cũng đã nghỉ ngơi.
Bọn Lilith và Argrat cũng đã thấm mệt sau một ngày thời gian chiến đấu với boss.
Bây giờ dù có tiếp tục cũng không thu lại được bao nhiêu điểm kinh nghiệm.
Chi bằng nghỉ ngơi..."
Hệ thống phân tích.
'Ta không thể nghỉ ngơi khi nào chưa cứu được Doanh Doanh'
"Đừng cố thúc ép bản thân quá mức nếu không sẽ phản phệ đấy!"
Hệ thống nhắc nhở
"Chủ nhân có nghỉ tới sau khi cứu Liễu phu nhân tiếp theo sẽ như thế nào chưa?"
'Tất nhiên là sẽ tiêu diệt luôn cái tổ chức chết tiệt kia!'
"Thế chủ nhân có từng nghĩ đến là tìm ra tổ chức kia bằng cách nào chưa?"
'Tất nhiên là có!
Chẳng phải bây giờ ta đã có thể tự do dịch chuyển giữa các thế giới hay sao?
Chỉ cần dịch chuyển đến thế giới của bọn chúng và giết từng đứa từng đứa một!'
"....."
Hệ thống.
'Không phải sao?'
Vương Nhất Tự nghiêng đầu thắc mắc.
"Tất nhiên là không!
Mọi chuyện nếu như đơn giản như thế thì nói làm gì nữa!
Ta đã phân tích kỹ càng mảnh ký ức kia, và phát hiện ra nhược điểm lớn nhất của phương thức dịch chuyển không gian!"
'Là gì?'
"Đúng là chủ nhân có thể tùy ý mở ra cổng dịch chuyển giữa các thế giới, nhưng nó chỉ có tác dụng với những thế giới mà chủ nhân từng đến hoặc dịch chuyển ngẫu nhiên giữa các thế giới.
Trong vũ trụ không thời gian tồn tại hàng nghìn hàng vạn thế giới khác nhau, nếu như không xác định được hoặc chưa từng đến, thì xác xuất chủ nhân dịch chuyển đến đúng thế giới mong muốn là rất thấp, gần như bằng không!"
Hệ thống giải thích.
'Nghĩa là ta không thể nào chủ động dịch chuyển đến thế giới mà tổ chức kia đang hiện hữu trừ khi ta đã từng đến đó?'
"Chính xác là vậy!"
'Vậy ta trãi qua biết bao nhiêu chuyện, chấp nhận mất đi tất cả tu vi cảnh giới, để nhận lại được một cái thứ vốn đã là vô dụng hay sao?!!'