Chương 257: Rác rưởi.
Trôi qua hơn ba canh giờ, Âu Dương Kiệt cuối cùng cũng tiến vào trận chung kết gặp Thất Nam Thiên.
Những vòng trước, Âu Dương Kiệt đều là tốc chiến tốc thắng, một đòn hạ gục đối thủ, đều là chưa hề lộ ra thực lực thật sự của bản thân.
Không khí ở Hàn Vân thành bây giờ đã vượt quá mức bùng nổ.
Hy vọng đoạt quán quân Anh Tài Luận võ cả hai bảng lớn hơn bao giờ hết.
Hy vọng lập nên kỳ tích trước giờ chưa từng có lớn hơn bao giờ hết.
Dù không đoạt được quán quân, thì cũng đã là một kỳ tích rất rất lớn.
Tạ Ứng Thành cũng không ngồi yên trên ghế được nữa.
Hắn đứng bật dậy từ lúc nào, tay nắm chặt, thở hổn hển, ánh mắt dán chặt vào màn hình lớn.
"Một tên rác rưởi như ngươi cũng có thể tiến vào được vòng này...nhưng cũng chỉ đến đây thôi!"
Thất Nam Thiên cười khinh bỉ.
"Ta sẽ cho ngươi xem ai mới thực sự là rác rưởi!"
Âu Dương Kiệt ánh mắt cả giận nhìn hắn.
"Rác rưởi cũng chỉ là rác rưởi..."
"Bắt đầu!"
Trọng tài hô lớn.
Thất Nam Thiên liền vận khí lực, xung quanh người hắn xuất hiện lôi điện bao quanh.
Khán đài lại xôn xao bàn luận.
"Tên đó là Lôi hệ chi thể, xem ra A Kiệt sẽ gặp khó khăn đây!"
Trương Tố Tố nhận xét.
"Không lo, A Kiệt sẽ thắng thôi!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói, hắn là rất tự tin về tên đệ tử này của hắn, không phải tự nhiên mà Âu Dương Kiệt được toàn bộ đệ tử ở môn phái phong cho cái danh hiệu tấm khiên sống của môn phái.
"Thất Nam Thiên là Đỉnh phong Võ Vương, lại là Lôi tu.
Ta xem xem tên phế vật kia làm thế nào!"
Hạ trưởng lão âm trầm nói.
"...."
Mộng Khắc Tuệ gương mặt hiện lên lo lắng.
'Tên Thất Nam Thiên kia thực lực rất mạnh, lại là Lôi hệ chi thể, Âu Dương Kiệt làm sao có cơ hội thắng được đây...?
Đến cả ta, e là cũng không phải đối thủ của hắn.
Khoan đã, ta làm sao lại lo lắng cho hắn chứ?
Hai chúng ta là kẻ địch!
Đúng, chúng ta là kẻ địch!'
Mộng Khắc Tuệ nhíu mày.
Âu Dương Kiệt cũng vận khí lực, ánh mắt tập trung cao độ.
"Lôi Long Quyền!"
Thất Nam Thiên nắm chặt nắm đấm một quyền đánh tới, uy áp bộc lộ ra hình dạng một con rồng quấn quanh cánh tay, từng luồng điện bao quanh.
"Bàn Long Kích!"
Âu Dương Kiệt cũng lập tức thi triển chưởng pháp đánh tới.
Bành!
Hai luồng áp lực va chạm gây ra một tiếng nổ lớn.
Âu Dương Kiệt thân thoái lui hai ba bước.
Thất Nam Thiên vẫn đứng nguyên tại chổ cười lớ.
"Ha ha ha!
Rác rưởi!
Cũng có chút khả năng a!"
Âu Dương Kiệt nhíu mày.
'Tên này rất mạnh...
Mạnh hơn những tên trước rất nhiều!"
"Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!"
Thất Nam Thiên vận khí lực, vận chưởng pháp, một luồng uy áp lao lên cao.
Rất nhanh chóng bầu trời liền kéo mây đen, xuất hiện sấm chớp.
Âu Dương Kiệt ngước lên nhìn, ánh mắt hiện lên ngưng trọng.
Thất Nam Thiên phất tay, đồng thời hết lớn.
"Rác rưởi, đi chết đi!"
Ầm...
Ầm....
Năm tia sét lớn xuất hiện từ trong những đám mây đen kịt liền đánh xuống chổ Âu Dương Kiệt mang theo một áp lực kinh khủng.
"Sư đệ..."
"Sư huynh..."
Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết, Tạ Phong đồng dạng lo lắng hét lớn.
Lục Thiên Cầm cũng không kém phần lo lắng, nhíu mày quan sát.
Tất cả khán giả ngồi trên khán đài cũng im lặng, hồi hộp xem xem.
Chiêu vừa rồi là Vương phẩm Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, sức công phá là rất lớn, rất kinh khủng.
Người bình thường nếu lãnh trọn đòn này, e là sẽ chết tại chổ.
Vài khắc qua đi, khói bụi dần dần tiêu tán.
Âu Dương Kiệt vẫn đứng đó, hai tay bắt chéo trước mặt, y phục nhàu nát.
"Chỉ...có vậy thôi sao?"
Âu Dương Kiệt quăng ánh mắt nghiêm nghị tới chỗ Thất Nam Thiên, âm trầm hỏi.
"Khá lắm!
Ăn trọn đòn đó của ta mà vẫn có thể đứng vững a!
Để xem ngươi còn trụ được bao lâu!"
Thất Nam Thiên nói.
"Ta sẽ cho người xem khoảng cách giữa ta với ngươi lớn đến mức nào, tên rác rưởi kia!"
"Huyền Lôi Trận!"
Thất Nam Thiên lập tức thi triển ra trận pháp.
Một vòng tròn lớn xuất hiện dưới chân Âu Dương Kiệt.
Vòng tròn giây lát phát sáng, kèm theo lôi điện giật liên hồi xung quanh.
Thất Nam Thiên giơ tay về phía Âu Dương Kiệt, bàn tay đột ngột nắm chặt lại.
"Đến!"
Hàng trăm luồng lôi điện xung quanh liền tập trung về phía Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt gồng mình chống đỡ, gương mặt nhăn nhó.
"Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!"
Thất Nam Thiên một lần nữa triệu hồi lôi đình đánh xuống.
Ầm...
Ầm....
Những tiếng nổ lớn liên tục vang lên tại chỗ mà Âu Dương Kiệt đang đứng, bụi cát bay mù mịt cả một khoảng sân võ đài.
Tất cả mọi người không ai có thể nhìn thấy gì trong đám bụi cát mù mịt kia cả.
Lục Thiên Cầm, Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết, Tạ Phong cùng năm sư nương của bọn hắn gương mặt hiển hiện lên lo lắng không thôi, cố nheo mắt để tìm kiếm Âu Dương Kiệt trong làn khói bụi.
Hà Phương ngồi phía trên cao, khoé miệng ả hiện lên nụ cười nhếch mép, không cần biết Âu Dương Kiệt tu vi cảnh giới là gì, không cần biết Âu Dương Kiệt nhục thân gân cốt có cứng ra sao, hàng loạt đạo lôi đình đánh xuống liên tục như thế lại thêm lôi điện trận pháp dưới chân, Âu Dương Kiệt sau đòn này nếu không bị trọng thương thì cũng là tàn phế.
Duy nhất chỉ có Vương Nhất Tự là gương mặt chẳng mảy may thay đổi, hắn vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ khi mà đệ tử của hắn đang bị ngũ lôi oanh tạc.
Vương Nhất Tự, hắn không phải vô tâm mà không quan tâm đến an nguy của đệ tử, hắn là tin tưởng Âu Dương Kiệt.
Ực....
Võ giả, dân chúng trên khán đài nuốt một ngụm nước bọt, trông chờ vào kết quả.
Ai ai cũng nghĩ rằng Âu Dương Kiệt sẽ không thể trụ nổi sau đòn tấn công liên hoàn này.
"Kết thúc rồi!
Lãnh trọn cả hai chiêu đó, tên phế vật kia e là chỉ còn nữa cái mạng!"
Hạ Phương giọng khinh người nói.
Năm nương tử của Vương Nhất Tự cùng đám đệ tử gương mặt hiện lên cực kỳ lo lắng, trong lòng như có lửa đốt, không thể ngồi yên.
Nhưng mà...
Âu Dương Kiệt sau khi lãnh trọn hai chiêu vừa rồi của Thất Nam Thiên, vẫn đứng nguyên tại chổ không động đậy, y phục nhiều chổ đã cháy xém, khóe miệng chảy máu.
Thất Nam Thiên liền lập tức vận thân pháp, một cước lao lên, muốn đem Âu Dương Kiệt đá khỏi võ đài.
Hắn đinh ninh rằng Âu Dương Kiệt đã bất tỉnh sau đòn vừa rồi.
Nhưng mà Âu Dương Kiệt bất chợt cử động, tay trái nắm lấy cổ chân Thất Nam Thiên.
"Ngươi...?"
Thất Nam Thiên gương mặt hiện lên kinh ngạc.
'Ăn trọn ba chiêu lôi đình, mà hắn vẫn có thể cử động được sao?!!'
Thất Nam Thiên trong lòng cả kinh.
"Không thể nào...
Tên phế vật đó làm sao có thể...?"
Hà Phương ánh mắt hoài nghi.
Âu Dương Kiệt liền xoay người, tay phải nắm chặt, một quyền đấm thẳng vào lưng Thất Nam Thiên.
Bành!
Thất Nam Thiên bị đánh văng ra hơn bảy, tám thước, phun ra một ngụm máu, chật vật đứng dậy.
"Tên rác rưởi chết tiệt!!"
Thất Nam Thiên giận dữ hét lớn.
Thất Nam Thiên, hắn từ lúc tham gia tranh tài ở Anh tài Luận võ, toàn là hắn ngược đối thủ, một đường kết thúc trận đấu.
Những đối thủ của hắn ở những trận trước không có kẻ nào có thể chạm được vào hắn, không có ai có thể đánh được hắn dù chỉ một đòn.
Ấy vậy mà bây giờ hắn lại bị một tên đệ của một cái Thất lưu môn phái đánh cho văng ra mà hộc máu.
Chuyện này tuyệt không thể tha thứ!
Danh dự, tôn nghiêm của hắn bị xúc phạm, hắn sẽ khiến cho tên đệ tử Thất lưu môn phái kia phải cảm nhận cái cảm giác sống không bằng chết.
Thất lưu môn phái mãi mãi chỉ là Thất lưu môn phái, mãi mãi không thể so sánh được với Nhất lưu tông môn!
Nhưng mà Thất Nam Thiên còn chưa kịp làm gì đã thấy Âu Dương Kiệt xuất hiện trước mặt, một quyền đấm tới, đem hắn nhấn xuống đất.
Bành!
Thất Nam Thiên bị Âu Dương Kiệt nhấn mạnh xuống sàn võ đài, hộc máu, mặt sàn chỗ hắn ngã xuống nứt ra.
Bành!
Bành!
Bành!
Âu Dương Kiệt vận hết sức lực, liên tục tung ra nắm đấm, nhắm thẳng mặt Thất Nam Thiên mà giáng xuống, bao nhiêu cảm xúc kìm nén từ lúc Anh tài Luận võ bảng Thượng bắt đầu được giải thoát ngay trong từng nắm đấm.
Thất Nam Thiên ăn trọn mười mấy quyền, lúc này đã không còn khả năng chống trả.
"Ngừng...ngừng tay..."
Trọng tài hốt hoảng chạy tới can ngăn.
Âu Dương Kiệt dừng lại, đứng thẳng người.
Tên Thất Nam Thiên nằm bất động, mặt mày bê bết máu.
"Rác rưởi!"
Âu Dương Kiệt nhìn hắn, gằn giọng nói.
Cả khán đài phút chốc im bặt, tất cả ánh nhìn đều là tập trung lên người Âu Dương Kiệt.
"Quán quân của Anh tài Luận võ lần này, đệ tử Thương Sơn phái, Âu Dương Kiệt!"
Trọng tài hô lớn thông báo.