Chương 236: Không nói chuyện được thì đánh!
"Vương chưởng môn...ta..."
Hạ Bác khoé miệng giật giật trước lời mời gia nhập môn phái đầy nhiệt tình của Vương Nhất Tự.
'Ta đến đây là để tìm thấy cơ duyên của bản thân!!
Ngươi bảo ta buông bỏ, thì ta đã buông bỏ cả Thiên môn Đại học các rồi còn gì?
Sao còn muốn ta gia nhập Thương Sơn phái?!?'
Hạ Bác trong lòng gào thét lên.
"Hạ tiền bối, ngươi ở Thiên môn Đại học các đã làm được gì?
Đã có thành tựu gì?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
"Thiên môn Đại học các chẳng qua là được người ta biết đến là một trong những tông môn đứng đầu đại lục mà thôi!
Những tông môn khác có công nhận hay là không thì trong lòng bọn chúng là do bọn chúng nghĩ!
Còn trong lòng ngươi nghĩ thế nào?!!
Ngươi có dám khẳng định với bản tọa là bọn chúng đều là công nhận Thiên môn Đại học các hay không?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
"Chuyện này..."
Hạ Bác ngập ngừng, trong thâm tâm hắn là rõ hơn ai hết.
Những tông môn lớn khác đều là công nhận Thiên môn Đại học các, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, bọn chúng bất cứ lúc nào cũng muốn tìm cơ hội đạp đổ đi cái danh xưng tông môn lớn mạnh nhất Tinh Không đại lục của Thiên môn Đại học các.
"Thương Sơn phái không giống Thiên môn Đại học các!
Thương Sơn phái ta sẽ thống nhất lại tất cả môn phái, tông môn của đại lục này thành một, bọn chúng sẽ phải cúi đầu trước Thương Sơn phái ta mà không dám có một chút suy nghĩ lệch lạc nào!
Đây là mục tiêu đầu tiên mà bản tọa hướng đến!
Hạ tiền bối, ngươi không muốn bước lên đỉnh phong nhân sinh hay sao chứ?!!
Đây chính là cơ duyên mà bản tọa nhắc tới với ngươi khi ở Thiên môn Đại học các!
Cơ duyên mỗi người chỉ có một, nếu như ngươi bỏ lỡ nó thì sẽ không còn có cơ hội thứ hai nữa!
Hạ tiền bối, ý ngươi thế nào?"
Vương Nhất Tự thao thao bất tuyệt.
"Vương chưởng môn...ta cần thời gian để cân nhắc về lời đề nghị này của ngươi..."
"Không sao!
Bản tọa trước giờ không thích ép buộc một ai!
Hạ tiền bối cứ thong thả mà suy nghĩ!
Hiện tại, bản tọa cần phải đi xa làm một việc quan trọng, Hạ tiền bối có thể ở môn phái mà suy nghĩ cho kỹ càng!"
Vương Nhất Tự sau đó ánh mắt nhìn một lượt đám đệ tử.
"Tất cả đệ tử Thương Sơn phái tập trung!"
Vương Nhất Tự nói lớn.
"Có!"
Đám đệ tử liền dõng dạc đáp lời Vương Nhất Tự, lập tức hàng lối trở nên ngay ngắn, nghiêm chỉnh tề tề.
"Bản tọa hôm nay sẽ cùng hai phu nhân đi đến Long tộc Đại lục, chuyến đi này có thể sẽ mất khá nhiều thời gian, các ngươi ở lại môn phái phải cố gắng tu luyện, không được phép xao nhãn!"
Vương Nhất Tự đứng trên Đại điện nói lớn.
"Rõ!"
Chúng đệ tử đồng thanh đáp.
"Môn phái tạm thời sẽ do Trương, Mộc trưởng lão thay bản tọa trông nom.
Hạ Bác tiền bối là khách của bản tọa, sẽ ở lại Thương Sơn phái một khoảng thời gian, các ngươi phải đối đãi thật tốt với tiền bối.
Khi bản tọa trở về, sẽ dẫn tất cả các ngươi đi Yêu giới một chuyến.
Vì thế, từ giờ cho đến lúc đó, các ngươi phải bằng nhanh nhất nâng cao cảnh giới!"
Đám đệ tử nghe chưởng môn nhắc đến Yêu giới, liền nhìn nhau, ngơ ngác.
"Đã rõ chưa?!!"
"Rõ!"
"Chưởng môn... người muốn đến Long tộc Đại lục?!!
Rồi còn muốn đến cả Yêu giới nữa sao?!!"
Trác Hồng Quân gương mặt hiện lên đặc sắc thay lời đám đệ tử hỏi.
"Lời sao ý vậy!
Trác phó đường chủ, ngươi không phải là nghe lầm đâu!
Ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
Phía dưới diễn võ tràng Hạ Bác cũng là gương mặt hiện lên nhăn nhó khi nghe Vương Nhất Tự nói, lòng hắn cũng hoang mang không kém gì Trác Hồng Quân, nhưng hắn cũng không tiện hỏi đến.
Hắn, ở Thiên môn Đại học các, qua lời kể của Nhữ Yên, cùng tận mắt chứng kiến thực lực mạnh đến vô lý của Vương Nhất Tự, hắn biết rõ tên thanh niên kia rất mạnh, là mạnh nhất trong số những kẻ mà hắn từng gặp trong đời.
Nhưng mà, chuyện dẫn cả môn phái đến một giới vực khác là chuyện không thể nào!
Phải biết, những giới vực khác sẵn sàng tấn công cũng như giết chết kẻ dám xâm phạm, nhất là Yêu giới!
"Ta giao môn phái lại cho các ngươi!"
Vương Nhất Tự quay lại nhìn Vi Nghi, Liễu Doanh.
"Chúng ta đi thôi!"
Hai nàng liền gật đầu.
Liền sau đó ba người ngự thiên phi hành lao lên trời, biến mất về phía xa chân trời.
"Trác Hồng Quân, Vương chưởng môn dường như có việc gì đó rất gấp?"
Hạ Bác nhíu mày hỏi.
"Việc mà chưởng môn tính toán, không ai có thể đoán biết được..."
Trác Hồng Quân lắc đầu đáp.
"Nhưng mà...với tính cách của chưởng môn thì..."
Haiz...
Trác Hồng Quân thở dài một cái.
"Sẽ có một kẻ nào đó gặp phải xui xẻo lớn rồi..."
Vương Nhất Tự, hắn đúng là rất gấp, đã mấy trăm năm rồi, hắn tìm đủ mọi cách để giải cứu Triệu Minh Anh nhưng vô vọng, đến nay liền có cách, vội, rất vội.
"Là hòn đảo kia à?"
Vương Nhất Tự chỉ về hòn đảo phía xa hỏi.
"Đúng vậy, lối vào Long tộc Đại lục nằm ở phía dưới hòn đảo ấy!"
Tiểu Long Long đáp.
Vương Nhất Tự, Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh hiện đang ở Nam hải.
Ba người đã ở trên lưng tiểu Long Long hơn nữa ngày.
"Chủ nhân, hai vị phu nhân, hãy bán chắc, chúng ta chuẩn bị lặn xuống!"
Tiểu Long Long nói với ba người.
Tiểu Long Long phát ra một chút khí tức, một màn chắn xuất hiện bao quanh ba người.
Sau đó nó từ từ lặn xuống mặt nước.
"Phu quân, chúng ta có thể thở bình thường này..."
Liễu Doanh giật giật tà áo Vương Nhất Tự, kẻ đang nín thở.
"Thế...thế à?"
Hắn gương mặt hiện lên đặc sắc, thở ra một hơi dài.
"Khung cảnh dưới biển...thật...thật đẹp a...lần đầu tiên... thiếp được thấy..."
Hoa Vi Nghi nhìn ngắm xunh quanh trầm trồ cảm thán.
Tiểu Long Long lặn xuống sâu, rất sâu, nơi mà ánh sáng không thể rọi tới.
"Khung cảnh có còn đẹp nữa không?"
Vương Nhất Tự mỉm cười nói với hai nương tử đang ôm chặt lấy hắn.
Bao quanh họ là một màu đen lạnh lẽo, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
"Ngươi có thể nhìn thấy không?"
Vương Nhất Tự nói với tiểu Long Long.
"Nhìn thấy rất rõ!
Chúng ta sắp tiến vào hang động.
Chủ nhân, hai vị phu nhân, bám chắc vào!"
Ruỳnh...ruỳnh...
Dòng chảy bỗng chốc trở nên rất mạnh.
Tiểu Long Long chật vật tiến về phía trước.
"Bám chắc ta!"
Vương Nhất Tự nói với hai nương tử.
"Vâng!"
Hai nàng gương mặt lo lắng liền ôm chặt hắn.
"Chúng ta sắp tiến vào kết giới..."
Tiểu Long Long ôn tồn nói.
Vương Cung hoàng Long.
"Bẩm báo Long Vương, có nhân xâm nhập vào Long tộc Đại lục!"
Một long nhân hớt hải chạy vào chánh điện báo cáo.
Ngồi ở phía trên cao, ba người đội mão Vương, khoác Long bào, âm trầm đồng thanh ra lệnh.
"Triệu tập tất cả binh lính, tiến ra cổng!"
Vương Nhất Tự, Hoa Vi Nghi và Liễu Doanh sau khi tiến vào kết giới, liền bị dịch chuyển tới một không gian khác.
Vừa xuất hiện Vương Nhất Tự liền nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Ai nha, Long tộc đón tiếp bản tọa cũng rất là long trọng a!"
Trước mặt bọn họ, một cổng hoàng thành to lớn hiện ra, trên cổng thành treo một bảng hiệu bằng đá to lớn 'Long Hoàng Cổ Thành'.
Nhưng là....
Phía trên tường thành, mấy trăm long nhân tộc đang giương cung về phía ba người cùng Cổ Băng Long Quy.
Đứng xếp hàng trước cổng thành cũng là mấy trăm long nhân trang bị chiến giáp toàn thân, tay cầm kích, uy nghi, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Tự cùng hai nương tử.
"Phu quân...dường như Long tộc không mấy thân thiện cho lắm..."
Hoa Vi Nghi lo lắng nói.
Đúng là không mấy thân thiện.
Long tộc Đại lục đã tự cách ly với thế giới bên ngoài, thậm chí Long tộc còn đặt cả kết giới ở cửa vào ngăn không cho kẻ lạ mặt tiến vào, đã mấy trăm năm nay, hôm nay bỗng dưng lại có ba tên nhân loại từ đâu xuất hiện, xâm phạm vào lãnh địa của chúng, bọn chúng cảnh giác, bọn chúng hung hăng là điều tất yếu.
"Không sao, nàng không cần lo.
Còn có ta ở đây mà..."
Vương Nhất Tự ôn nhu nói.
"Vâng..."
Hoa Vi Nghi gật đầu đỏ mặt.
"Bọn chúng là không muốn tiếp đón chúng ta!"
Liễu Doanh giọng chắc nịch.
"Có lẽ vậy..."
Vương Nhất Tự gật đầu.
Cổ Băng Long Quy thở khừ khừ... tỏa ra hàn băng lành lạnh.
"Kẻ đến là ai?"
Đứng trên tường thành, một long nhân đội mão Vương, thân mặc Hoàng bào hỏi lớn.
"Bản tọa là chưởng môn Thương Sơn phái, cùng hai phu nhân!"
Vương Nhất Tự trả lời.
"Các ngươi đến Long tộc Đại lục là vì mục đích gì?"
Một long nhân khác lên tiếng, hắn cũng đội mão Vương, nhưng trên người khoác Lam bào.
"Tất nhiên là đến để tham quan!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
'Phu quân là muốn chọc điên bọn chúng rồi...' Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh thở dài.
"Tham quan?!!
Long tộc Đại lục không phải chổ để các ngươi tham quan!
Mau cút đi!!"
Tên long nhân đội mão Vương thứ ba lên tiếng, hắn trên người khoác Thanh bào.
"Vậy thôi đi vào vấn đề chính vậy!
Bản tọa hôm nay đến đây là muốn mượn Long tộc các ngươi một thứ!"
Vương Nhất Tự nói.
"Là vật gì?"
Hoàng long Vương âm trầm hỏi.
"Đại Mẫu Thiên Linh thạch!"
"...."
Toàn bộ đám Long nhân gương mặt hiện lên nghiêm túc khẽ giật mình.
"Lá gan ngươi quả là không nhỏ a!
Đại Mẫu Thiên Linh thạch là bảo thạch trấn tộc của Long tộc ta, há lại cho ngươi mượn?!!" Hoàng long Vương âm trầm nói.
"Bản tọa chỉ mượn dùng một chút!
Xong việc sẽ hoàn trả lại, tuyệt không sức mẻ chút nào đâu!"
"Cút!"
Lam long vương gằng giọng.
"Thật là không thể cho mượn?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
"Ba tên nhân loại ất ơ không biết từ cái xó nào chạy đến Long tộc Đại lục ta, còn hỏi mượn bảo thạch trấn tộc?!!
Ngươi nghĩ Long tộc là cái sạp bán rau thích thì tới lựa hay gì?!!"
Thanh long vương lên tiếng.
"Nếu không mượn được!
Bản tọa cũng đành phải...cướp vậy!"
Vương Nhất Tự âm trầm đáp.
Cái ngữ khí cao cao tại thượng kia, cùng cái thái độ khinh thường người khác kia của ba tên long vương khiến Vương Nhất Tự cảm thấy rất bực mình.
"Phu quân...có thể không đánh nhau không...?
Thiếp lo là...chẳng mấy phu quân lỡ tay đánh chết bọn họ...thì chúng ta sẽ không tìm được Đại mẫu Thiên linh thạch..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói với Vương Nhất Tự.
"Ai nha, ta sẽ thu liễm lại lực lượng, sẽ không lỡ tay đánh chết bọn chúng đâu!
Chỉ đánh cho bọn chúng nửa sống nửa chết thôi!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp lời Hoa Vi Nghi.
Hắn cố tình nói lớn với một giọng rất gợi đòn.
"Thật là quá sức ngông cuồng!
Đúng là không biết sống chết!!!"
Cả ba long vương cả giận, ánh mắt tóe lửa dán chặt lên người Vương Nhất Tự.
Đám binh lính long tộc cũng ánh mắt giận dữ nhìn Vương Nhất Tự, sẵn sàng vũ khí trong tay, chỉ cần ba long vương ra lệnh liền sẽ lao đến mà phanh thây tên nhân loại không biết sống chết kia.
"Bản tọa đang rất gấp, nếu đã không nói chuyện được, thế thì đánh một trận thật tưng bừng vậy!
Đến đây !"
Vương Nhất Tự liền nhảy lên mai tiểu Long Long, ngạo nghễ nhìn về phía đám long nhân tộc, ngón tay ngoắc ngoắc khiêu khích.
Hoa Vi Nghi và Liễu Doanh đứng hai bên cũng triệu hồi Thanh Thanh và Tiểu Mãng, sau đó nhảy lên đầu chúng.
Cổ Băng Long Quy, Thạch Long Cự Mãng, Mãng Cổ Cáp Độc Vương liền bộc phát ra khí tức của chúng.
Ba Linh Thú Tứ giai khổng lồ đối đầu với hơn ngàn Long nhân tộc.
Một khung cảnh hùng tráng.
"Một con rùa, một con rắn, một con cóc mà cũng dám khiêu chiến bọn ta?!!
Đúng là tự tìm chết!!"
Thanh long Vương gằn giọng.
"Giết bọn chúng!!!"
Hắn sau đó ra lệnh cho binh lính.
Trăm tên long nhân trên tường thành liền đồng loạt bắn tên.
Trăm tên long nhân phía dưới tay cầm kích cũng đồng loạt lao đến.
Bọn chúng hung hăng như những con thú dữ muốn xé xác ngay lập tức ba tên nhân loại ngông cuồng dám đến Long tộc Đại lục mà làm càng làm quấy.
"Đệ bản tọa xem xem, Long tộc rốt cuộc mạnh đến mức nào!"
Viu...Viu...
Hàng trăm mũi tên từ trên tường thành lao xuống như một trận mưa, nhưng chưa chạm tới đám người Vương Nhất Tự đã bị ngăn lại bởi một màn chắn hộ giáp khổng lồ.
Tiểu Long Long phát ra hàn khí lạnh buốt, giậm mạnh một chân xuống đất, mặt đất liền bị đóng băng, hàn khí lan đến đâu, mặt đất liền bị đóng băng đến đó.
Đám long nhân cầm kích sắc mặt ngưng trọng, bay lên, hòng tránh đi luồng hàn khí lạnh buốt kia.
Phút chốc, toàn bộ bãi đất trống rộng lớn phía trước tường thành bị đóng băng, băng từ từ lan lên phía trên tường thành.
Hoàng long vương hừ lạnh một tiếng liền bộc phát ra khí tức.
Hàn khí do Cổ Băng Long Quy toả ra liền lập tức ngừng lan rộng bởi khí tức chèn ép của Hoàng long vương
Thanh Thanh cùng tiểu Mãng cùng bộc phát ra khí tức.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, mặt đất bị đóng băng liền biến dạng, trồi lên chi chít là cọc nhọn.
Tiểu Mãng cũng mở rộng miệng, tỏa ra một luồng khí màu xanh, lan đến chổ đám long nhân.
Là khí độc?
Đám long nhân sắc mặt ngưng trọng bay lên cao hơn, lùi về phía tường thành.
Những cọc băng nhọn phía dưới cũng rung lắc, sau đó hết thảy bay về phía Long Hoàng Cổ Thành.
Ầm...ầm...
Chợt các cọc băng đột nhiên vỡ tung, khí độc cũng bị tan biến.
Ba long vương cùng lúc bộc phát ra khí tức, bàng bạc đè ép xuống.
Mặt đất đầy băng nhanh chóng vỡ nát ra.
Binh lính long tộc lúc này tất cả đã tập trung hết lên tường thành.
"Dùng mấy trò trẻ con đó, cũng dám đến đây buông lời thách thức?!!
Để bọn ta cho ngươi hiểu rõ, rằng động đến Long nhân tộc sẽ phải chịu kết cục như thế nào!!"
Ba tên long vương giận dữ, bay lên cao, hóa thành ba con Rồng khổng lồ, dài hơn năm mươi thước.
"Đến rồi thì cũng để mạng lại đây!!"
Ba long vương hét lớn.
Bầu trời chợt biến đổi, mây đen kéo tới vần vũ sấm chớp, cuồn phong cuộn tới ầm ầm.
"Chết đi!!"
Ba long vương miệng phóng ra ba luồng khí tức khồng lồ, phóng xuống chổ Vương Nhất Tự.
Phong, Hỏa, Thủy, ba cột sáng ào ào lao xuống, xé rách cả không gian.
Mây đen, sấm chớp, mưa lớn kèm theo gió cuồn cuộn.
Ầm...ầmmm...
Ba luồng khí tức khồng lồ phóng đến, chạm vào màn chắn hộ giáp.
Âm thanh chói tai nổ ra liên tục.
Hai, ba phút sau...
Ba long vương nhăn mặt nhìn xuống phía dưới.
Ba con Linh thú vẫn không hề nhúc nhích, vẫn bình yên đứng đó, không có lấy một vết trầy xước nào, ánh mắt khinh dễ của bọn chúng quăng tới ba tên long vương.
Làm sao có thể?!!
Đám long nhân đứng trên tường thành gương mặt hiện lên đặc sắc.
Cả ba long vương, ba người đứng đầu Long tộc, cùng lúc phóng thích ra cuồng bạo khí lực, với đòn tấn công kinh khủng như thế mà đám nhân loại kia vẫn bình an vô sự được hay sao?!!
Đòn tấn công đó có thể xóa sổ cả một thành trì trong tích tắc đấy!!!
Đùa hay gì?!!
"Cũng mạnh đấy!
Để bản tọa chơi đùa với các ngươi một chút!"
Vương Nhất Tự mỉm cười, lấy ra Như Ý Kim Cô Bổng, vận thân pháp bay lên cao, đối mặt với ba con Rồng to lớn.
"Cùng chơi nào!".