Chương 193: Lạc Vẫn Đảo rung chuyển.
"Thiên lôi trận, khởi!"
Thiên đạo giơ bàn chân nhỏ xíu lên bàng bạc là khí lực bao quanh thi triển ra trận pháp lôi đình.
Chớp mắt, một vòng tròn trận pháp lập tức xuất hiện phía trên Sở Vân Vi.
Đám người khoé miệng co giật, gương mặt hiện lên đặc sắc khi nhìn vào vòng tròn trận pháp mà Thiên đạo vừa thi triển ra, trận pháp chỉ to hơn bàn tay người lớn một chút mà thôi.
"Trận pháp này...sao lại nhỏ như thế chứ...?"
Trương Tấn khoé miệng giật giật.
"So...với trận pháp...khủng bố lúc trước thì..."
Lý Liên Hoa đồng dạng cùng Trương Tấn nói.
"....."
Sở Vân Vi cũng rất bất ngờ với trận pháp mà Thiên đạo thi triển ra, nhưng dù cho trận pháp có nhỏ cỡ nào đi chăng nữa nàng cũng không hề khinh suất.
Trận pháp vừa thành hình, Sở Vân Vi liền vận dụng linh lực triển khai ra hộ thân cường khí bao quanh cơ thể, khí tức nàng ào ạt tuôn ra khắp xung quanh.
Đám người choáng ngợp với khí tức mà Sở Vân Vi bộc phát ra lúc này.
'Nữ nhân này...mạnh... rất mạnh...xem xem còn mạnh gấp mấy lần tên Ngụy Võ Đế lúc trước...'
Trác Hồng Quân âm thầm nhận xét.
'Đây là thực lực của kẻ vượt trên Võ Đế sao...?
So với nàng ta...bản thân ta chẳng là gì...'
Mộc Phiến La nhíu mày nghĩ ngợi.
Lục Thiên Cầm cũng không giấu nổi sự kinh ngạc qua đôi mắt, nàng đi theo Vương Nhất Tự tuy thời gian không lâu nhưng cũng đã gặp và chạm mặt với khá nhiều tồn tại mạnh tới mức vô lý, nhưng tất cả những kẻ đó, tất cả đều không thể nào so sánh được với Sở Vân Vi.
Rẹt!
Rẹt!
Rẹt!
Thiên đạo truyền linh lực vào Thiên lôi trận, hàng chục đạo lôi đình lập tức xuất hiện, từ phía trên giáng xuống chỗ Sở Vân Vi.
Nhưng mà...
Tất cả đạo lôi đình kia nhìn chẳng khác gì những tia linh khí yếu ớt, chẳng mang tới một chút đe dọa nào, chỉ nhỏ bằng ngón tay người lớn, đến cả trẻ con còn không thể dọa được.
Bang!
Bang!
Bang!
Cứ thế những đạo lôi đình nhỏ xíu kia liên tục giáng xuống chỗ Sở Vân Vi sau đó tan biến vào hư vô trước sự ngỡ ngàng của đám người.
Đây là lần đầu tiên cả đám nhìn thấy một trận pháp lôi đình vô dụng đến như thế, ngay cả y phục của Sở Vân Vi cũng không hề nhăn một nếp nào.
"Thiên lôi trận, kết!"
Sau vài hồi lôi trận đánh xuống, Thiên đạo lần nữa hét lớn thu hồi lại trận pháp.
'Vậy... vậy là xong rồi sao...?'
'Như này...cũng quá sơ sài đi a...'
'Đây có lẽ...là lần phi thăng dễ dàng nhất trong lịch sử của Tam giới...'
'Như này...thà chẳng làm còn hơn...!'
Đám người khoé miệng giật giật liên hồi.
Thiên đạo sau khi thu hồi lại trận pháp liền quay đầu lại nhìn Vương Nhất Tự với gương mặt phấn khởi, nói.
"Gia gia, nữ nhân này đã vượt qua được Thiên kiếp, đã có đủ tư cách để phi thăng a!"
Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng, tình huống này hắn đã sớm đoán trước được.
Nếu như tên Thiên đạo kia thật sự triệu gọi ra Thiên lôi trận thật sự thì hắn đã sớm tặng cho nó một đạp rồi.
"Nếu đã đủ tư cách, vậy thì tiếp tục thôi!"
Hắn phất tay ra lệnh cho Thiên đạo.
Thiên đạo gật đầu một cái, ánh mắt liền trở nên tập trung, nó đứng lên bằng hai chân sau, hai chân trước chắp lại, cả người nó lập tức được bao quanh bởi một đạo ánh sáng hoàng kim lấp lánh.
Luồng hoàng kim khí tức kia càng lúc càng nhiều và dày đặc hơn, khiến cả đám người phải nhíu mắt mà nhìn.
"Thiên môn quan, hiện ra nào!!!"
Thiên đạo hét lớn, hai chân trước của nó hướng thẳng lên trời mà phóng thích ra đạo hoàng kim khí tức kia.
Ào ạt là khí tức hoàng kim xuyên thẳng lên trời, xuyên qua cả những đám mây, tạo thành một cột sáng hoàng kim cao chọc trời làm sáng rực cả Lạc Vẫn Đảo, ở cách xa cả ngàn dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một.
"Cột... cột sáng đó là gì...?"
"Không lẽ là...có thiên địa kì bảo xuất hiện?!!"
"Cột sáng này...là có người đang phi thăng lên Thượng giới!!!
Đúng vậy!
Đây là ánh sáng của Thiên môn quan!
Nhân giới sau hàng ngàn năm, cuối cùng cũng có người phi thăng!!!"
"Đi mau, chúng ta mau đến đó xem xem!"
"Đi thôi!
Không biết là vị nào đã đột phá Võ Đế a!"
"Thời khắc này không thể bỏ qua được, mau đi thôi!"
Tất cả Võ giả ở những môn phái, tông môn xung quanh Hồ Hải thành, kể cả những môn phái, tông môn ở cách xa mấy trăm dặm đều nhốn nháo cả lên với cột sáng vừa xuất hiện ở phía chân trời.
Tất cả, hàng trăm, hàng ngàn người liền không hẹn mà đi, cùng hướng Lạc Vẫn Đảo mà tiến tới.
Từ bên trong cột sáng hoàng kim chói rực dần dần hiện ra một bậc thang dác vàng dẫn lên phía trên là một cánh cổng cao hơn mười thước với hai bên là hai cây cột cao sừng sững hai người ôm không hết, cánh cửa to lớn màu đỏ thẫm với một bên là Long một bên là Phụng ánh lên ánh hoàng kim lấp lánh, phía trên cánh cổng to lớn ấy là một tấm bảng sơn son thếp vàng với ba chữ 'Thiên Môn quan'.
Sở Vân Vi cùng đám người phía dưới ngước nhìn lên Thiên môn quan với ánh mắt kinh ngạc không thôi.
Chỉ có Vương Nhất Tự cùng Mộc Phiến La là không hề tỏ ra chút gì cảm giác trên gương mặt, Thiên môn quan này, không phải là lần đầu cả hai nhìn thấy, cũng đã quen thuộc.
"Chỉ...chỉ cần bước lên... Thiên môn quan này...là ta...có thể đến Thượng giới hay sao...?"
Sở Vân Vi ngập ngừng hỏi Vương Nhất Tự.
"Đúng là như vậy!"
Vương Nhất Tự gật đầu đáp.
"Nhưng mà, cho dù có thành công đến được Thượng giới, con đường để đến được Tịch Diệt Sơn Trang không phải là dễ dàng!
Sở Vân Vi, ngươi ở Nhân giới này có thể nói là đã đứng trên bậc đỉnh tiêm, cao không ai bằng.
Nhưng ở Thượng giới lại hoàn toàn khác hẳn!
Với tu vi cảnh giới Phá Thiên cảnh của ngươi, cũng chỉ như là một Võ Sư ở Nhân giới này mà thôi!"
"Chuyện này....ta có thể hiểu được..."
Sở Vân Vi gật đầu.
"Nhưng dù cho có khó khăn cỡ nào ta cũng sẽ vượt qua!
Ta nhất định sẽ tìm được Viễn Tín và Tiểu Ngư!"
Ánh mắt nàng hiện lên đầy quyết tâm.
"Bản tọa trước nay đều là giúp người sẽ giúp đến cùng, vì thế xem như đây là món quà bản tọa tặng ngươi trước khi chia tay!"
Vương Nhất Tự nói đoạn sau đó quay lại nhìn Thiên đạo.
"Nhóc con, nữ nhân này sau khi phi thăng Thượng giới chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn, chắc chắn sẽ bị ức hiếp bởi những tên không ra gì trên đó.
Kể từ lúc này cho đến khi bản tọa trở lại Thượng giới, ngươi hãy luôn theo sát nữ nhân này, bảo vệ nàng ta chu toàn, đã hiểu chưa?"
Thiên đạo gật gật đầu hiểu ý liền nhảy lên vai Sở Vân Vi.
"Đi thôi nha đầu, ta đảm bảo sẽ chẳng có tên ất ơ nào dám đụng đến ngươi, dù chỉ là một sợi tóc!"
Đây còn là Thiên đạo cao cao tại thượng sao?
Đây còn là Thiên đạo đỉnh tiêm của Tam giới sao?
Có khác gì con cún con không?!!
Đám người trong lòng gào thét lên.
Sở Vân Vi lúc này trong lòng tràn đầy tự tin, chân nàng đặt lên bậc thang đầu tiên của Thiên môn quan, nhưng nàng chợt khựng lại, quay đầu về phía Vương Nhất Tự mà hỏi.
"Vương chưởng môn...có thể cho thần thiếp biết được tên của người hay không?"
Sở Vân Vi lúc này giọng điệu đã hoàn toàn thay đổi, nàng tự hạ mình xưng hô như một kẻ dưới với Vương Nhất Tự.
Vì sao ư?
Một kẻ có thể dễ dàng khống chế và ra lệnh cho Thiên đạo, thì dù có là nhỏ hơn nàng thì nàng cũng không thể cũng không dám bất kính.
Huống hồ, đây là cơ duyên rất to lớn đối với nàng.
Sở Vân Vi, nàng, một người bị giam cầm ngàn năm trong không gian tách biệt với cả Tam giới với hận thù với oán hận chồng chất không biết ngày nào mới được trở lại, nay bỗng chốc lột xác dễ dàng vượt qua Thiên kiếp phi thăng Thượng giới, lại còn được sự che chở của Thiên đạo.
Cơ duyên này, có lẽ trong toàn cõi Tam giới, nàng là người đầu tiên và cũng là duy nhất gặp được.
Trong thâm tâm nàng thầm biết ơn và một mực ngưỡng mộ Vương Nhất Tự, kẻ có thể xem như phụ mẫu tái sinh của nàng, đã cho nàng có cơ hội sống thêm một cuộc đời mới.
"Tên của bản tọa, Vương Nhất Tự!"
Vương Nhất Tự giơ ngón trỏ lên chậm rãi trả lời Sở Vân Vi.
'Vương Nhất Tự...
Một chữ Vương...
Chỉ một chữ Vương...đứng trên tất cả...'
Sở Vân Vi khẽ động, nàng sau đó mỉm cười với Vương Nhất Tự, ánh mắt cũng nhìn một lượt đám người xung quanh hắn.
"Vương chưởng môn...các vị... một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại!"
Đám người khẽ gật đầu với Sở Vân Vi, phần ngưỡng mộ, phần nuối tiếc nhìn theo bóng lưng nàng từ từ bước lên Thiên môn quan dần khuất sau ánh sáng hoàng kim chói lọi.
Hơn thập phút sau, Thiên môn quan từ từ biến mất, ánh sáng hoàng kim từ từ nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặn.
Phía xa ngoài khơi Lạc Vẫn Đảo, đám người từ các môn phái đổ ập về liền khựng lại bởi ánh hào quang đã vụt tắt, tất cả đều hiểu một điều rằng bọn hắn đến quá trễ, đã không còn kịp để được tận mắt chứng kiến cảnh tượng mà hơn ngàn năm rồi mới xảy ra, gương mặt tất cả đều hiện lên tiếc nuối không thôi, ai nấy đều lẳng lặng buồn bã mà quay về.
"Tất cả mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta cũng nên quay về thôi!"
Vương Nhất Tự hai tay chắp lại sau lưng, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm, hắn chậm rãi nói.
"Ai nha, cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi đầy nguy hiểm này rồi a..."
Trương Tấn vươn vai, cả người như nhẹ nhõm hẳn đi.
"Bây giờ yêu khí trên đảo cũng đã tan biến đi phần nào rồi, cũng không còn nguy hiểm như lúc trước a!"
Lý Liên Hoa đáp lời Trương Tấn.
"Sư muội à, muội quên rằng trên đảo này vẫn còn yêu thú hay sao?
Chúng ta nên là rời khỏi hòn đảo này càng sớm càng tốt, phòng chuyện bất trắc..."
Trương Tấn giải thích cho Lý Liên Hoa hiểu.
"Có chưởng môn ở đây, ngươi lo lắng cái gì?"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng hỏi.
"Đệ chỉ là... thuận miệng nói ra mà thôi..."
Trương Tấn gương mặt hiện lên đặc sắc.
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Nhưng khi Trương Tấn vừa dứt lời mặt đất dưới chân cả bọn bỗng chốc rung chuyển dữ dội.
Quác!
Quác!
Quác!
Cơn địa chấn lan rộng ra khắp Lạc Vẫn Đảo khiến cho cây cối rung chuyển, đất đá đổ ập xuống, những con chim, những con thú bị cơn địa chấn bất ngờ kia làm cho hoảng sợ thi nhau mà bỏ chạy táng loạn.
"Sư huynh...cái miệng của huynh..."
Lý Liên Hoa khoé miệng giật giật liên hồi.
"Phu quân... chuyện gì đang xảy ra vậy...?"
Trương Tố Tố lo lắng hỏi, mặt đất dưới chân nàng càng lúc càng rung chuyển một cách dữ dội hơn, những vết nứt sâu cũng chợt xuất hiện.
Vương Nhất Tự gương mặt cũng hiển hiện lên ngưng trọng, trước mặt hắn bảng thông báo của hệ thống hiện lên.
"Cảnh báo!
Dạ Thảo Liên Hoa vốn là linh mạch của Lạc Vẫn Đảo giúp giữ cho hòn đảo có thể nổi giữa biển, nay linh mạch không còn nữa, Lạc Vẫn Đảo sẽ từ từ sụp đổ chìm xuống đáy biển cuốn theo tất cả mọi thứ!
Ước chừng thời gian hòn đảo hoàn toàn chìm xuống là khoảng hơn mười phút!
Trong thời gian đó chủ nhân hãy mau chóng rời khỏi đây!".