Chương 122: Tỷ muội.
"Hoả Ngục!"
Vương Nhất Tự âm trầm phóng thích ra khí tức, một vòng lửa đỏ rực từ dưới chân hắn lan ra khắp căn phòng.
Điểm yếu của thù yêu, thứ mà loài này sợ nhất chính là lửa.
Vương Nhất Tự nắm rõ được điểm này nên mới triển khai ra hoả chú thuật.
Nhưng mà ngọn lửa này của Vương Nhất Tự không phải là ngọn lửa bình thường, ngọn lửa này là lửa của địa ngục, chuyên dùng để trừng phạt những linh hồn xấu xa dưới âm ty.
Ngọn lửa lan đến đâu thì bọn hắc thù cháy thành than đến đó.
Bọn chúng dù số lượng đông đảo, di chuyển cũng rất nhanh, nhưng không thể nào chạy thoát khỏi ngọn lửa chết chóc kia được.
Hoa Vi Nghi nhắm mắt lại, tay che đi hai tai, cố gắng không nghe thấy những tiếng thét thãm thiết của đám hắc thù.
Nhưng khi ngọn lửa lan đến chỗ Hà Tố Như, ả vẫn không né tránh, cũng không tìm cách bỏ chạy, ả chỉ đứng yên đó, để mặc cho ngọn lửa nuốt chửng lấy ả.
Chuyện này làm cho Vương Nhất Tự không khỏi ngạc nhiên.
Làm sao ả lại không né tránh?
Ả tại sao lại không bỏ chạy?
Chẳng phải lửa là điểm yếu chí mạng của loài thù yêu hay sao chứ?
Hay do sức mạnh của Ma hạch mà ả không sợ lửa?
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Vương Nhất Tự.
Nhưng mà hắn cũng không cần phải đợi quá lâu để biết được đáp án.
"Tỷ...tỷ..."
Hoa Vi Nghi ngơ ngác, mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
Hai tiếng tỷ tỷ mà đã rất rất lâu rồi nàng chưa bao giờ nghe lại.
Nàng nhìn vào Hà Tố Như ngẩng người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khoé miệng Tố Như khẽ mỉm cười trong ngọn lửa đang siết lấy cơ thể.
Ánh mắt Tố Như không còn giận dữ, không còn oán trách, mà trở nên ấm áp nhìn thẳng vào mắt Hoa Vi Nghi.
"Như muội...?"
"Tỷ tỷ...ta xin lỗi...
Những lời nói đó...chỉ là...chỉ là ta bịa ra...
Ta không hề muốn nói như thế với tỷ..."
Hà Tố Như ôn nhu nói, hai chân mày nhăn lại vì sức nóng của ngọn lửa.
"Vương... Vương chưởng môn... xin người hãy mau ngừng lại!"
Hoa Vi Nghi gấp gáp nói với Vương Nhất Tự.
"Đừng!
Vương chưởng môn...xin hãy... tiếp tục..."
Hà Tố Như ngăn lại.
"Tại sao...tại sao...?!!"
Hoa Vi Nghi đau xót hỏi.
"Nếu như...năm xưa...mẫu thân không đem ta... về Cổ Thiên Hoa Cung...thì có lẽ...có lẽ...ta đã sớm... chết ở một xó xỉnh nào đó rồi...
Ta mang ơn người...ta cũng mang ơn tỷ...hai người đã cho ta... một gia đình..."
Hà Tố Như gương mặt hiện lên khổ sở, cơ thể đã bị bỏng rất nặng, nhưng vẫn cố gắng gượng.
"Tỷ...ta lúc nào cũng...dõi theo tỷ...
Khi Cổ Thiên Hoa Cung gặp nạn...ta đã rất lo cho tỷ...
Sức mạnh này...hình dáng này...đúng là ta đã cầu xin tên Cao Vấn kia...ta...ta cũng cầu xin hắn...để ta trông chừng tỷ...không để tỷ bỏ trốn...
Nhưng... nhưng thật ra...ta...ta chỉ muốn...bảo vệ cho tỷ..."
Nghe đến đây, nước mắt Hoa Vi Nghi lại một lần nữa rơi xuống, nàng muốn chạy lại chỗ Hà Tố Như, muốn ôm muội muội của nàng, muốn xoa dịu nỗi đau mà muội muội nàng đang gánh chịu, nhưng Vương Nhất Tự đã ghì chặt nàng.
"Như muội... muội tại sao...tại sao lại... lại phải tự mình...chịu dày vò như thế...?"
Hoa Vi Nghi nói trong nước mắt.
"Không...đây là điều... điều mà ta lựa chọn...ta không hối hận...
Cho dù có thể chọn lại...ta vẫn sẽ làm như thế...
Suốt hơn hai trăm năm...ta đã ở đây...quan sát tỷ, dõi theo tỷ...ta hiểu nỗi đau mà tỷ phải gánh chịu....nỗi đau đó...còn gấp nhiều lần nỗi đau...mà ta phải chịu...
Nhưng cuối cùng thì...tỷ cũng đã được giải thoát..."
Hà Tố Như ánh mắt nhìn sang Vương Nhất Tự.
"Ta...đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai người... lúc nãy...
Viêm Ân Đế... nếu ngươi thật sự là Viêm Ân Đế... nếu ngươi thật sự là... thiên duyên tiền định...của tỷ tỷ ta...hãy...hãy giúp ta... kết thúc nỗi đau mà tỷ tỷ ta đã phải chịu đựng...có...có được không...?"
"Chuyện này bản tọa có thể hứa với ngươi!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Tỷ... nếu như... nếu như...có kiếp sau... hãy...hãy trở thành...tỷ tỷ của ta... một lần nữa..."
Hà Tố Như mỉm cười.
"Chắc chắn...nếu có kiếp sau...chắc chắn chúng ta vẫn sẽ là...tỷ muội..."
Hoa Vi Nghi khuỵu xuống, nước mắt giàn giụa, nấc lên từng tiếng, ánh mắt thất thần nhìn ngọn lửa hung hãn dần nuốt chửng người muội muội của nàng, người thân duy nhất còn lại của nàng.
'Một người khi bị ma hóa sẽ mất đi hoàn toàn lý trí, chỉ còn lại là lòng tham, dục vọng và thù hận.
Nữ nhân này...ý chí phải cường hãn cỡ nào mới có thể khống chế được ma tính của mình...?
Haiz...'
Hệ thống thở dài.
"Hồng nhan vốn bạc phận..."
Vương Nhất Tự ánh mắt hiện lên thương tiếc, đặt tay lên vai Hoa Vi Nghi.
"Muội muội của nàng đã được giải thoát...
Đi thôi, chúng ta cùng đi tính toán rõ ràng với tên Cao Vấn kia!"
Hắn sau đó dìu Hoa Vi Nghi đứng lên.
Nàng, ánh mắt trở nên kiên định, nhìn ngọn lửa đang lụi tàn.
'Như muội...đợi tỷ...tỷ sẽ trả mối thù này cho muội...cho tất cả người của...Cổ Thiên Hoa Cung...!'.
Vương Nhất Tự cùng Hoa Vi Nghi bước ra khỏi cánh cửa đá đi vào một hành lang rộng và tối tăm, cả hai không nói lời nào, cứ thế mà bước đi.
"Chưởng môn, ở đây!"
Đi được một đoạn khá xa cả hai chợt nhìn thấy Trương Tấn và Serbes phía trước, Trương Tấn nhìn thấy Vương Nhất Tự liền vẫy vẫy tay ra hiệu.
Trương Tấn chợt để ý thấy một nữ nhân đi phía sau Vương Nhất Tự, liền nhanh nhảu hỏi.
"Chưởng môn, nữ nhân này là...?"
"Là người bản tọa vừa cứu được!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
Trương Tấn tỉ mỉ quan sát nữ nhân kia, sau đó ghé tai Vương Nhất Tự thì thầm.
"Chưởng môn... người không định...để nữ nhân này trở thành...tam sư nương đấy chứ...?"
Bành!
Vương Nhất Tự liền chân đạp Trương Tấn một phát.
"Mi lăn đi cho bản tọa!!"
Trương Tấn lăn một đoạn, bật dậy, gãi gãi đầu cười làm hoà.
"A ha ha...đệ tử chỉ đùa thôi mà..."
Serbes chầm chậm tiến lại gần Vương Nhất Tự, ngẩng đầu nhìn cánh cửa màu đỏ khổng lồ cao hơn mười thước với hình trang trí là gương mặt của một con dạ xoa giận dữ.
"Này...bên trong cánh cửa này...ta cảm nhận được một tồn tại rất kinh khủng...ngay cả nếu ta ở hình dạng kia cũng không nắm chắc được phần thắng..."
Vương Nhất Tự nhíu mày nhìn vào cánh cửa.
"Căn phòng này...bên trong đó...chính là cấm thuật triệu hồi mạnh nhất của...Cổ Thiên Hoa Cung...Hồng Mông Dạ Xoa Thiên Phán..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.
"Trận pháp này chính là do... tổ sư gia của thần thiếp bày ra...để ngăn không cho người ngoài tiến vào trong...
Phía bên kia căn phòng...chính là lối vào nơi sâu nhất của Cổ Thiên Hoa Cung...cũng chính là nơi phong ấn Ma hạch khi xưa..."
Nàng giải thích.
"Ma hạch...?
Cổ Thiên Hoa Cung...?"
Trương Tấn ngốc trệ trước lời nói của Hoa Vi Nghi.
"Nơi này trước kia vốn là..."
Vương Nhất Tự định giải thích cho Trương Tấn thì chợt một thanh âm quen thuộc vang lên phía sau ngắt lời hắn.
"Chưởng môn...cứu mạng...!"
Thanh âm này, không ai khác chính là Lục Thiên Cầm.
Đám người lập tức quay lại, gương mặt hoang mang nhìn cảnh tượng Lục Thiên Cầm chật vật cõng Âu Dương Kiệt trên lưng lê từng bước nặng nề.
"Chưởng... môn..."
Lục Thiên Cầm yếu ớt gọi Vương Nhất Tự, nàng, tuy tu vi cảnh giới đã trở lại nhưng trận chiến vừa rồi với đám thiên điểu đã hao tốn của nàng gần như tất cả linh lực, nàng không thể nào đủ linh lực để mà vận thân pháp, đành phải dùng chính sức lực của bản thân mà cõng Âu Dương Kiệt, một tên nam nhân lực lưỡng, trên lưng.
"Sư tỷ...Âu sư đệ...?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?!!"
Trương Tấn liền lập tức vận thân pháp đến chỗ Lục Thiên Cầm, giúp nàng đỡ Âu Dương Kiệt tựa vào vách tường, ngay sau đó Vương Nhất Tự, Hoa Vi Nghi cùng Serbes cũng tới.
"Chưởng môn...xin hãy cứu Âu sư đệ..."
Lục Thiên Cầm quay qua khẩn trương nói với Vương Nhất Tự.
"Ngươi yên tâm, hắn là đệ tử bảo bối của bản tọa, bản tọa tất nhiên là phải cứu hắn rồi!"
Vương Nhất Tự ngồi xuống xem xét vết thương của Âu Dương Kiệt.
"Cũng may là ngươi nhanh trí băng phong vết thương, nếu như để độc tính lan ra khắp cơ thể thì đến bản tọa cũng bó tay..."
Vương Nhất Tự rút con dao găm ra khỏi ngực Âu Dương Kiệt, liền sau đó truyền linh lực vào người đệ tử, đẩy chất độc ra ngoài, tiếp theo hắn lấy ra một viên trị thương đan đưa vào miệng Âu Dương Kiệt.
Vài mươi giây sau tất cả vết thương của Âu Dương Kiệt liền phục hồi.
Hắn ho vài tiếng, mắt chớp chớp vài cái, ngơ ngác nhìn đám người đang vây quanh hắn.
"A Kiệt! Chào mừng trở lại a!"
Vương Nhất Tự vỗ vỗ vào vai Âu Dương Kiệt ôn tồn nói.
Trong lúc Âu Dương Kiệt còn đang ngơ ngác thì...
Bốp!
Lục Thiên Cầm bên cạnh tặng cho hắn một cái tát trời giáng vào bên má, liền sau đó ôm chầm lấy hắn, khóc nức nở.
"Ngươi... Âu Dương Kiệt...chàng ngốc lắm...có biết không hả?
Chàng có biết...ta sợ lắm không hả...?
Chàng... không... không được phép làm như thế... thêm một lần nào nữa...có biết chưa hả?!!"
"Ồ!"
Vương Nhất Tự ngạc nhiên trước hành động và lời nói không thể tin được của Lục Thiên Cầm.
Đứng cạnh, Trương Tấn hai mắt cũng trố ra, mồm há hốc, vội quay sang nói với Vương Nhất Tự.
"Chưởng...môn... không phải là đệ tử đang nằm mơ đấy chứ?!!
Tam sư tỷ lại đang...ái da!"
Bốp!
Trương Tấn còn chưa kịp nói hết câu liền ăn ngay cái tát vô mặt, ngã ra sau, hắn lồm cồm bò dậy, tay áp vào má, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Tự.
"Có đau không?!!"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Đau..."
Trương Tấn ngốc trệ đáp lời Vương Nhất Tự.
"Ừm... vậy là không phải mơ rồi!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Khoé miệng Trương Tấn giật giật liên hồi, trong lòng gào thét lên.
'Chưởng môn có thử cũng đừng thẳng tay như thế chứ!!!'
Âu Dương Kiệt tỉnh hẳn sau cú tát vừa rồi, gương mặt hiện lên ấm áp, vòng tay ôm lấy Lục Thiên Cầm.
"Chẳng phải là...đệ vẫn ổn hay sao...?"
"Này, này!
Hai người các ngươi còn định ở đây chàng chàng thiếp thiếp đến bao giờ thế hả?
Bản tọa còn một đệ tử bảo bối đang chờ bản tọa đến cứu đấy!"
Vương Nhất Tự hai tay chống nạnh, nói như đùa giỡn với Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt.
Lục Thiên Cầm giật mình liền nhanh nhất đẩy Âu Dương Kiệt ra, vội vàng đứng dậy, lau đi nước mắt.
"Chưởng môn...chúng ta đi thôi!
Mau đi cứu nhị sư tỷ thôi!"
Thiên Cầm sốt sắng nói, liền sau đó quay lại, ánh mắt dọa người nhìn Trương Tấn.
"Ngươi, từ nãy đến giờ không thấy gì hết có đúng không?!!"
Trương Tấn giật mình, vội gật gật đầu lia lịa.
"Đệ...đệ không thấy gì cả!
Hoàn toàn không thấy gì cả!"
"Như vậy thì tốt!"
Lục Thiên Cầm gằn giọng, sau đó quay người bước về phía cánh cửa lớn.
Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn phía sau, dõi theo bóng lưng Lục Thiên Cầm, miệng cười khắc khổ.