Chương 119: Cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung.
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Vương Nhất Tự sau một hồi đi qua một hành lang dài, chật hẹp, càng đi vào sâu càng thưa thớt ánh sáng, hắn bắt gặp một cánh cửa đá cao hơn ba thước chặn ngay trước mặt, liền đẩy cửa bước vào.
Trước mặt hắn, một căn phòng tối om không có ánh sáng, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ngoại trừ...
"Ai nha, không ngờ ở đây vậy mà cũng xuất hiện hung thú a!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói, gương mặt dửng dưng hướng về hai cặp mắt đỏ rực to bằng bàn tay với cặp đồng tử như hai lưỡi dao nằm dọc chia đôi con ngươi.
Khè...khè...
Con đại xà chầm chậm trườn lên phía trước, tiến sát Vương Nhất Tự, ánh mắt nó như nói với hắn rằng, hãy mau cút khỏi chỗ này, chỗ này không phải là chỗ ngươi nên đến, một ánh mắt dọa người có thể hù chết bất cứ tên phàm nhân nào.
Nhìn kích thước của đôi mắt cùng với một phần đầu của nó, Vương Nhất Tự đoán chắc con đại xà này chí ít phải dài đến hơn hai mươi thước.
Hắn không hề hoảng sợ, cũng không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại, hắn vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Một, là ngươi tránh sang một bên nhường đường cho bản tọa!
Hai, bản tọa sẽ giúp ngươi sớm đầu thai chuyển kiếp!
Chọn đi!"
Vương Nhất Tự giơ hai ngón tay lên trước mặt đại xà, chậm rãi nói.
'Ngươi đôi co với một con hung thú làm gì thế?!!
Mau giết nó rồi đi qua chỗ này thôi.
Thiên Tuyết đang chờ ngươi tới cứu đấy!'
Hệ thống hét lớn trước sự dửng dưng đến khó chịu của Vương Nhất Tự.
"Ta cảm nhận được trên người con đại xà này không hề phát ra ma khí.
Ở một nơi tràn ngập ma khí thế này mà lại gặp được một con hung thú không bị ma hóa, không phải là kỳ lạ lắm sao?"
Vương Nhất Tự đáp lời hệ thống.
Con đại xà kia dường như không thể hiểu được những lời nói của Vương Nhất Tự, nó há rộng cái miệng của mình ra, chuẩn bị lao đến nuốt trọn tên con người trước mắt.
Vương Nhất Tự ánh mắt khẽ hiện lên tiếc nuối, tay vận chưởng pháp, trực đánh tới.
"Tiểu Thanh, lui xuống!
Không được vô lễ!"
Ngay lúc Vương Nhất Tự cùng đại xà định lao vào nhau thì một giọng nói trong trẻo nhưng yếu ớt vang lên khiến cả hai chợt khựng lại.
Nghe qua thanh âm, Vương Nhất Tự có thể đoán được kẻ vừa lên tiếng là một nữ nhân.
Con đại xà kia dường như hiểu được câu nói ấy liền rụt người về sau.
Những ánh đuốc xung quanh căn phòng cũng dần sáng lên.
Vương Nhất Tự nheo mắt, chớp liên tục vì chưa quen với ánh sáng chợt lóe lên.
Sau vài cái chớp mắt, cuối cùng căn phòng cũng hiện ra trước mắt Vương Nhất Tự.
Căn phòng khá rộng với các bức tường bằng đá xếp thành hình lục giác, sáu cây cột lớn xung quanh chia đều ra các góc, đồ đạc bày trí như một nơi để tu luyện nhưng tất cả đều cũ nát như đã rất lâu chưa có người đụng tới.
Ngồi ở giữa căn phòng là một nữ nhân trạc tầm mười chín, hai mươi tuổi, y phục màu trắng với những phụ kiện đi kèm sáng lên ánh vàng, nàng, với gương mặt xinh đẹp và đôi mắt màu ngọc bích chất chứa nỗi buồn miên man nhìn vào Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự quan sát kỹ hơn một chút thì nhận ra, nền đá ngay chỗ nữ nhân kia ngồi là một vòng tròn trận pháp, xung quanh nữ nhân đó cũng được bao bọc bởi một lớp phong ấn.
Con đại xà khi nãy, bây giờ ngoan ngoãn nằm cuộn người phía sau lưng nữ nhân kia, đầu của nó trườn tới phía bên cạnh nàng.
Nữ nhân nhẹ nhàng vuốt ve đầu con đại xà, ánh mắt vẫn hướng về phía Vương Nhất Tự.
"Xin người thứ lỗi cho sự mạo phạm của Tiểu Thanh.
Nó bị nhốt cùng với thần thiếp ở đây đã rất lâu, vì thế nó khá cảnh giác khi người lạ bước vào đây..."
Nữ nhân nhỏ nhẹ nói với Vương Nhất Tự
Vương Nhất Tự quan sát bộ dáng nữ nhân trước mặt liền đoán chắc nàng chính là chủ nhân của con đại xà kia.
"Không sao!
Nó dù sao cũng chỉ là muốn bảo vệ chủ nhân, một con thú trung thành thì không đáng trách tội!"
Vương Nhất Tự chậm rãi nói.
"Đa tạ người..."
"Ngươi vừa nói ngươi bị giam ở đây rất lâu...
Vậy có thể nói cho ta biết nơi này là nơi nào không?"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Nơi này...là...Cổ Thiên Hoa Cung... một Nhất lưu tông môn...
Đã từng... là như thế..."
Nữ nhân ngập ngừng trả lời, ánh mắt càng buồn bã thêm.
"Cổ Thiên Hoa Cung...?
Vậy ngươi cũng là người của Cổ Thiên Hoa Cung?"
"Đúng vậy..."
Nữ nhân khẽ gật đầu.
"Thần thiếp...là...Cung chủ...đời thứ mười tám...của Cổ Thiên Hoa Cung..."
"Ồ, vậy rốt cuộc là nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao một Nhất lưu tông môn lại thành ra một nơi tràn ngập ma khí như thế này?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
"Chuyện này kể ra rất dài..."
"Vậy kể vắn tắt thôi!
Bản tọa đang gấp!"
Vương Nhất Tự dứt lời liền lấy ra một cái ghế từ không gian giới chỉ sau đó ngồi xuống, lưng tựa vào ghế, hai chân bắt chéo.
Cung chủ nhìn hắn với vẻ mặt ngơ ngác.
"Chúng ta bắt đầu được chưa vậy?"
Vương Nhất Tự nhắc khéo.
"Vâng...vâng..."
Cung chủ khẽ gật đầu.
"Hơn ngàn năm trước Ma Tổ cùng ma tộc với ý đồ thống trị Tam giới đã gây ra một trận chiến làm chao đảo tất cả các giới vực.
Khi đó, Viêm Ân Đế, vị đại đế mạnh nhất trong Thập đế đã xuất hiện và tiêu diệt Ma Tổ, giải cứu cho Tam giới.
Ma Tổ trước khi chết đã kịp gieo rắc ba viên Ma hạch khắp Tam giới, ba viên Ma hạch này chứa đựng sức mạnh của hắn, bất kỳ ai sở hữu chúng đều có thể triệu ra đội quân ma nhân và trở thành Ma Tổ đời tiếp theo..."
Cung chủ ngưng một nhịp, ánh mắt nhìn vào hư vô.
"Một trong ba viên Ma hạch đó đã rơi xuống vùng đất này...
Trước đây, nơi này từng là một chốn xanh tươi tràn ngập sự sống, nhưng vì sự ảnh hưởng của Ma hạch mà dần trở thành sa mạc như hiện nay.
Nhận ra được nguyên nhân khiến cho vùng đất này dần chết đi, các cao nhân thời đó đã cố gắng tìm ra viên Ma hạch, phong ấn nó mãi mãi ở lại nơi này, từ đó lập ra Cổ Thiên Hoa Cung.
Cổ Thiên Hoa Cung càng lúc càng phát triển và trở thành một trong những tông môn mạnh nhất thời bấy giờ.
Bề ngoài thì Cổ Thiên Hoa Cung cũng giống như những tông môn khác, nhưng thật ra bên trong, các cao tầng, trưởng lão và Cung chủ đều tập trung chủ yếu vào nghiên cứu trận pháp hòng bảo vệ và phong ấn vĩnh viễn Ma hạch..."
"Và sự cố đã xảy ra.
Phong ấn Ma hạch bị phá.
Ma hạch lọt vào tay kẻ khác.
Bản tọa nói đúng chứ?!"
Cung chủ khẽ giật mình với suy đoán của Vương Nhất Tự.
"Sao...sao người lại biết...?!!"
"Cái cốt truyện này đến đứa trẻ lên năm còn có thể đoán được"
Vương Nhất Tự thản nhiên trả lời.
"Đúng là vậy..."
Cung chủ gật đầu.
"Chuyện về Ma hạch chỉ có Cung chủ cùng các cao tầng, trưởng lão là biết được, đệ tử trong phái không hề hay biết gì cả.
Nhưng rồi đến đời Cung chủ thứ mười bảy, tin tức về Ma hạch đã lọt ra ngoài.
Một tên đệ tử nội môn tên là Cao Vấn biết về Ma hạch đã lập mưu kế hèn hạ hòng chiếm lấy nó.
Hắn, tính tình vốn không tốt, lại là kẻ say mê nghiên cứu trận pháp, đã lẻn vào thư phòng của Cung chủ đánh cắp đi những cấm thuật.
Dần dần hắn đánh mất bản thân, sa ngã vào ma đạo.
Cho đến một ngày, hắn đầu độc tất cả trưởng lão, cao tầng của môn phái, đả thương Cung chủ, triệu hồi ra một phong ấn bao phủ cả Cổ Thiên Hoa Cung, giam giữ tất cả bên trong.
Tất cả người của Cổ Thiên Hoa Cung đồng loạt chống lại hắn, nhưng vô vọng, sức mạnh của viên Ma hạch trong tay hắn là quá lớn, không ai có thể làm gì được hắn.
Dần dần mọi người dưới sự ảnh hưởng của Ma hạch đều bị ma hóa..."
Nói đến đây, nước mắt của Cung chủ rơi xuống nơi hai bàn tay đang nắm chặt lại, giọng nói của nàng cũng thay đổi, trở nên đau xót cùng oán hận.
"Mẫu thân thần thiếp, cung chủ đời thứ mười bảy, vì bị thương quá nặng sau khi chiến đấu với Cao Vấn, cũng dần bị ma hóa...
Người không nhẫn tâm nhìn con gái mình trở thành ma nhân như những người khác, đã dùng chút sức lực còn lại lập ra một phong ấn để bảo vệ cho thần thiếp, sau đó...sau đó chọn cách...tự vẫn..."
"Tên Cao Vấn kia sở hữu Ma hạch, vì sao lại không thể động đến ngươi?
Một phong ấn nhỏ nhoi như thế này có thể cản hắn hay sao?!!"
Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.
Cung chủ lau đi nước mắt, từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc hộp gỗ, nàng mở ra, hướng chiếc hộp về phía Vương Nhất Tự.
"Mẫu thân của thần thiếp đã mượn sức mạnh của vật này để tạo ra phong ấn..."
Vương Nhất Tự ngốc trệ nhìn vào chiếc hộp gỗ, bên trong đặt một vật màu đen, tựa như mảnh vỡ của một thứ gì đó, chỉ vừa lớn hơn một viên sỏi.
"Đây là...?!"
Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.
"Đây là một mảnh vỡ của Thất Sắc Kim Thạch..."
"Thất Sắc Kim Thạch...?!!"
"Là một viên thần thạch, xuất hiện khi Tam giới được hình thành, sức mạnh của nó được cho là vô hạn.
Mẫu thân của thần thiếp mượn sức mạnh của nó để tạo ra phong ấn này...
Vừa có thể bảo vệ thần thiếp không bị ma khí của Ma hạch ma hóa, vừa có thể ngăn cản Cao Vấn tiếp cận thần thiếp, vừa có thể giữ cho thần thiếp không bị ảnh hưởng bởi thời gian...để thần thiếp có thể tiếp tục sống...và chờ đợi..."
Cung chủ giải thích.
"Chờ đợi cái gì...?"
Cung chủ cất đi chiếc hộp gỗ, tư thế chợt thay đổi, quỳ trước mặt Vương Nhất Tự, ánh mắt ướt lệ nhìn hắn.
"Thần thiếp...thần thiếp đã ở đây...đã hơn ba trăm năm...
Cuối cùng... cuối cùng cũng...đã đợi được ngày này...
Cuối cùng...thần thiếp cũng...cũng gặp được người..."
Cung chủ cúi đầu xuống sát đất, hành lễ với Vương Nhất Tự, giọng nói chất chứa rất nhiều ấm ức, chất chứa rất nhiều oán hận, yếu ớt van xin trong nước mắt.
"Thần thiếp cầu xin người...xin người hãy... đánh bại tên Cao Vấn...
Xin người...hãy phá hủy Ma hạch....
Xin người hãy...hãy cứu Cổ Thiên Hoa...Cung...cứu lấy những người... những vong hồn...bị giam giữ ở đây...
Thần thiếp cầu xin người...
Chỉ có người...mới có thể...làm được chuyện này...
Viêm Ân Đế, thần thiếp cầu xin người!".