Chương 101: Sự thật.
"Vương chưởng môn, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu bỏ qua chuyện này?"
Âu Dương Đại Năng nhíu mày hỏi.
"Nói ngươi hồ đồ ngươi đúng là hồ đồ thật.
Thân là Thái trưởng lão của Âu Dương gia mà lại không hề hay biết chuyện xấu của người trong gia tộc làm ra, ngươi liệu có xứng đáng là người đứng đầu gia tộc hay không?"
Vương Nhất Tự hỏi ngược lại.
"Vương chưởng môn, đúng là ta có thất trách trong việc quản lý gia tộc, ta cũng đã thay Âu Dương Trác tạ lỗi với ngươi, ngươi đừng có mà ép người quá đáng!"
Âu Dương Đại Năng gằn giọng đáp.
"Ngươi là đang đe dọa bản tọa sao?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
"Vương chưởng môn, nếu như cả hai bên cùng động thủ, ta dốc hết sức, chưa chắc ngươi có thể chiếm được thượng phong!"
Âu Dương Đại Năng cứng rắn nói.
"Ồ, ngươi đã nhìn rõ tình hình bây giờ chưa thế?"
Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi.
"Mấy trăm nhân đang bị băng phong ở đây đều là người của Âu Dương gia, bản tọa chỉ cần búng tay một cái thì xem như Âu Dương gia các ngươi một móng cũng không còn.
Ngươi có muốn thử không?"
"...." Âu Dương Đại Năng.
"Không cần phải động thủ thì ngay từ đầu ngươi đã ở vào thế hạ phong rồi, nên là biết thân biết phận thì tốt hơn a!"
Âu Dương Đại Năng nắm chặt hai nắm đấm, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Hắn, sống cả đời, chưa bao giờ rơi vào tình cảnh như thế này.
Hắn, ngày đêm tu luyện, đạt đến cảnh giới Võ Thánh, là vì cái gì, chẳng phải là vì gia tộc hay sao?
Hắn không muốn Âu Dương gia phải cúi đầu trước bất cứ ai.
Ở cái Đại lục này, người mạnh mới có tất cả, hắn nghĩ như thế.
Nhưng mà bây giờ hắn lại nhận ra được một sự thật khác, chính là mạnh thôi vẫn chưa đủ, mà cái đầu cũng cần phải tính toán hơn người thì mới được.
Cái cảnh giới Võ Thánh chẳng giúp được gì cho hắn trong tình huống này cả.
Bất lực!
Hoàn toàn bất lực!
Khi mà cả gia tộc bị đe dọa đến sự tồn vong thì hắn lại chỉ biết đứng chôn chân một chỗ, không thể tiến mà cũng chẳng thể lùi.
Thật không ngờ, Âu Dương đại gia tộc, vang danh một vùng, bây giờ lại đang bị một cái Thập lưu môn phái nắm thóp đằng cán.
Thật là mất mặt vô cùng!
Rồi hắn đâm ra nghi ngờ thân phận của Vương Nhất Tự.
'Tên này có phải là chưởng môn của một cái Thập lưu môn phái không vậy?
Cái dáng vẻ tự tin đó, cùng cái sức mạnh đó, mà lại chỉ là Thập lưu phái chưởng môn sao chứ?
Hắn, không lẽ chỉ là nấp đằng sau cái vỏ bọc đó?
Phía sau hắn còn có thế lực khác hay sao?'
Âu Dương Đại Năng khổ sở suy nghĩ.
"Chuyện của Âu Dương Kiệt năm năm trước, ngươi có từng suy nghĩ trục xuất hắn khỏi gia tộc là quá nặng hay không?"
Cảm thấy đối phương chững lại, Vương Nhất Tự liền lên tiếng, kéo Âu Dương Đại Năng trở về thực tại.
"Chuyện này....
Lúc đó, ta đang bế quan tu luyện, mọi chuyện là do tên Âu Dương Trác quyết định.
Ta... đến khi biết chuyện thì đã quá trễ...
Cũng không thể làm gì được..."
Âu Dương Đại Năng ngập ngừng.
"Hay cho câu không làm gì được!
Thế ngươi có bao giờ tự hỏi tại sao một cái thiên tài đứng đầu gia tộc lại đột nhiên mất đi hết tu vi cảnh giới chưa?
Ngươi có bao giờ tự hỏi rằng tại sao căn cốt của một người có thể đột nhiên từ Thượng phẩm giảm xuống Phàm phẩm chưa?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
Âu Dương Đại Năng chột dạ, hắn cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng không thể hiểu nổi là do tại sao.
"Đáp án đang nằm ngay phía sau ngươi đấy!"
Vương Nhất Tự gợi ý, ánh mắt hướng thẳng về phía Âu Dương Trác đang chật vật nằm sau lưng Âu Dương Đại Năng.
Âu Dương Trác giật mình, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Nói! Ngươi rốt cuộc là đã giở ra trò gì hả?!!"
Âu Dương Đại Năng quay ngoắc lại, quát thẳng vào mặt Âu Dương Trác.
Âu Dương Trác lồm cồm ngồi dậy, miệng khẩn trương.
"Thái...thái trưởng lão...ta...ta thực sự... không biết gì cả...
Chuyện liên quan đến...Âu Dương Kiệt...ta hoàn toàn không hề biết gì cả..
Ư...ư...??!"
Âu Dương Trác dứt lời, liền bị một lực lượng vô hình khống chế, toàn thân không thể nào cử động được.
Cả cơ thể hắn sau đó từ từ bị nâng lên không.
Rầm!
Lơ lửng trên cao cách mặt đất gần ba thước, Âu Dương Trác liền bị ấn mạnh xuống, hắn rơi như một tảng đá lún xuống nền chính điện, miệng hộc ra máu.
"Chắc là Âu Dương gia chủ có bệnh mất trí nhớ a.
Để bản tọa giúp ngươi nhớ lại!"
Vương Nhất Tự nói đoạn, lại dùng Cầm Long Thức áp chế Âu Dương Trác, nâng hắn lên lần nữa.
Âu Dương Đại Năng chứng kiến tình huống này một mặt hiện lên hoảng, ánh mắt không che giấu nổi sự sợ hãi.
'Đây...đây không phải là dùng...khí tức để áp chế đối phương...
Đây là dùng... lực lượng của bản thân mà áp chế...?
Sao lại có thể được cơ chứ?!
Ta chưa bao giờ nghe nói đến chiêu thức như thế này...'
Hắn âm thầm tự nói với bản thân.
Âu Dương Đại Năng là kẻ cuồng si với sức mạnh, hắn đã nghiên cứu qua rất nhiều võ học ở khắp nơi trên Đại lục, vừa nhìn Vương Nhất Tự xuất chiêu, hắn đã nhận ra cốt lõi của Cầm Long Thức.
Và chuyện Âu Dương Đại Năng không hề biết đến chiêu thức này cũng không có gì là lạ, vì Cầm Long Thức là kỹ năng độc môn của Cái Bang, được hệ thống chuyển hóa lại cho phù hợp với thế giới này, là phần thưởng mà Vương Nhất Tự nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống ở kiếp trước.
Với Cầm Long Thức, Vương Nhất Tự có thể tự do sử dụng lực lượng của bản thân, không dựa vào khí lực để thi triển, mà áp chế đối phương, khoảng cách về cảnh giới càng lớn thì lực tác động càng lớn.
Kẻ sử dụng được Cầm Long Thức ở thế giới này chỉ có mỗi mình Vương Nhất Tự.
Rầm!
Âu Dương Trác lại một lần nữa bị Vương Nhất Tự nện thẳng xuống nền đá, toàn thân mềm nhũn như bột, đau đớn không thể cất lên thành tiếng.
Hắn cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại giơ cánh tay run rẩy yếu ớt lên, ra hiệu cho Vương Nhất Tự.
"Vương... Vương... chưởng... môn...xin...hãy...tha...mạng..."
"Ồ, mới hai lần mà Âu Dương gia chủ đã nhớ ra rồi à?"
Vương Nhất Tự gương mặt tỏ ra ngạc nhiên, hỏi.
Không nhớ ra mới là lạ!
Âu Dương Trác, hắn, thà bị Âu Dương Đại Năng một chưởng đánh chết, như thế còn nhẹ nhàng hơn là bị tra tấn kiểu này.
Hắn vốn không phải là kẻ không sợ chết.
"Là...là...Âu... Dương...Thành..."
Âu Dương Trác đánh vần từng chữ một.
"Là...Âu... Dương...Thành...hạ độc..."
Lời này nói ra khiến cho Âu Dương Kiệt toàn thân run lên vì giận dữ.
"Năm ấy, ta đột nhiên tu vi cảnh giới tất cả đều mất hết, ngay cả căn cốt cũng giảm xuống...
Ta tự nghĩ là do thiên phạt...
Thật...không ngờ...lại là do Âu Dương Thành ám hại ta?!!"
Âu Dương Kiệt ánh mắt tóe lửa, nói lớn.
"Ta rốt cuộc đã đắc tội gì đến hắn?
Ta rốt cuộc là đã làm gì sai?!!"
"Âu Dương Thành...?"
Vương Nhất Tự nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.
"Chưởng môn, hắn là tên đệ tử của Hằng Sơn phái đã so tài với Âu sư đệ tại Môn phái Luận võ..."
Lục Thiên Cầm ghé tai nói nhỏ với Vương Nhất Tự.
"À...à...bản tọa nhớ ra rồi..."
Vương Nhất Tự sau đó lại hỏi Âu Dương Trác.
"Ngươi biết rõ kẻ đã hãm hại Âu Dương Kiệt, thân là gia chủ của gia tộc lại làm lơ cho qua, không phạt, không xử lý, xem như không có chuyện gì?!"
"Âu Dương Thành...hắn...hắn là...con trai của Âu Dương Trác...!"
Âu Dương Kiệt đáp lời Vương Nhất Tự, giọng điệu của hắn vừa đắng vừa chát, vừa giận dữ.
Cảm xúc của Âu Dương Kiệt bây giờ khó mà lột tả được bằng lời nói.
Âu Dương Kiệt sớm mồ côi khi còn rất nhỏ.
Cha mẹ hắn lúc trước đã cùng với người trong gia tộc dám đứng ra đối mặt với thú triều để cứu cả Hoa Dương thành khỏi cơn đại nạn, nhưng chẳng may hy sinh.
Cha mẹ Âu Dương Kiệt góp công rất lớn trong cuộc chiến đó vì thế đã được gia chủ đời trước, chính là Âu Dương Đại Năng lập bài vị trang trọng trong điện thờ tổ tiên, ngang hàng với những bậc tiền bối của Âu Dương gia.
Hắn, vì là đứa con duy nhất của họ, lại sở hữu căn cốt Thượng phẩm, là một nhân tài hiếm có về sau, nên đã được người trong gia tộc nuôi nấn, hết lòng bồi dưỡng.
Sau này, hắn được đưa đến Nhân Trì điện, nơi chứa đựng những võ học tích góp qua bao thế hệ của Âu Dương gia, để học tập và tu luyện, và cũng tại đây, hắn gặp và trở nên thân thiết với Âu Dương Thành.
Hắn cùng Âu Dương Thành bao năm tháng ở Nhân Trì điện, trải qua biết bao nhiêu chuyện, vui có, buồn cũng có.
Hắn dần xem Âu Dương Thành như đệ đệ của mình.
Và bây giờ, đứng trước Chính điện Âu Dương gia, đứng trước tất cả người trong gia tộc, hắn biết được một điều, kẻ mà suốt bao năm tháng hắn xem như đệ đệ, kẻ mà luôn luôn ở phía sau hắn, tính tình nhút nhát, lúc nào cũng lo sợ bị trách mắng, lại chính là kẻ đã ra tay hãm hại hắn.
Âu Dương Kiệt, lòng đau như dao cắt!
Hắn hận bản thân mình quá là ngây thơ, tin tưởng tuyệt đối vào gia tộc, để rồi lại bị chính người mà hắn xem là người thân mưu hại.
Không!
Hắn thật là đáng thương!
Đáng lẽ ra hắn phải nhận ra được chuyện này sớm hơn khi gặp lại Âu Dương Thành ở Môn phái Luận võ.
Cái cách mà Âu Dương Thành nói chuyện, cái thái độ mà Âu Dương Thành đối với hắn...
Đã quá rõ ràng!
Người đệ đệ của hắn năm xưa đã không còn nữa!
"Thì ra tên Âu Dương Thành đó là con trai của ngươi.
Vậy thì mọi chuyện càng sáng tỏ hơn rồi!"
Vương Nhất Tự thông suốt.
"Tại sao các ngươi lại hại ta?
Tại sao?!!!"
Âu Dương Kiệt hét lớn, vang vọng cả Âu Dương phủ.
Cơn giận dữ, sự thống khổ quyện vào từng thớ thịt trên cơ thể Âu Dương Kiệt, nó mãnh liệt như ngọn lửa đang phừng phừng bao trùm cả Trác Hồng Lâu ngoài kia.
"Lý do rất đơn giản!"
Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên nói.
"Là vì chức vị gia chủ của Âu Dương thế gia!
A Kiệt, ngươi lúc đó là thiên tài xuất chúng, ngàn năm có một, là người nổi trội hơn hẳn tất cả thế hệ trẻ của Âu Dương gia dòng chính, đương nhiên chức vị gia chủ sẽ thuộc về ngươi, đó là điều không thể bàn cãi!
Âu Dương Thành, con trai của hắn, vốn không bằng ngươi, chức vị gia chủ mà hắn nắm giữ bao năm sẽ không thể truyền lại được cho Âu Dương Thành.
Ganh ghét, đố kỵ, ham quyền ham thế, cha con bọn chúng vì những thứ đó mà ra tay hãm hại ngươi!"
"Chỉ... chỉ thế thôi sao...?"
Âu Dương Kiệt cay đắng.
Hắn vốn không xem cái chức vị gia chủ kia là gì cả, hắn chỉ muốn được như cha mẹ hắn khi xưa, hắn cố gắng tu luyện, cố gắng mạnh lên chỉ vì để sau này có thể đứng ra bảo vệ cho gia tộc.
Ấy vậy mà, chỉ vì sự ganh ghét, đố kỵ kia, hắn lại bị người hãm hại.
Không cam tâm!
Hắn quả thực không cam tâm!
"Đương nhiên là không chỉ có như thế!"
Vương Nhất Tự đáp lời Âu Dương Kiệt.
"Lúc mà hôn thê của ngươi đến đây để từ hôn, ngươi còn nhớ rõ chứ?
Tất cả gia tộc đều chứng kiến chuyện đó, vậy tại sao không ai đứng ra bênh vực cho ngươi?
Không lẽ người của Âu Dương gia lại có thể đứng yên nhìn người khác nhục mạ người trong gia tộc hay sao?"
Vương Nhất Tự ngưng lại một nhịp.
"Bản tọa còn biết được thêm một chuyện.
Sau khi ngươi bị trục xuất khỏi gia tộc thì chỉ một tháng sau Âu Dương gia đã cho người đến Thái Huyền Thánh tông để lập lại hôn ước với chính vị hôn thê lúc trước của ngươi!
Và ngươi đoán xem!
Đúng!
Thái Huyền Thánh tông lập tức đồng ý với hôn sự đó!
Một khi Âu Dương Thành nắm giữ chức vị gia chủ, hôn lễ giữa hắn và tên đồ đệ của Thái Huyền Thánh tông sẽ được cử hành, hai thế lực này sẽ nâng tầm ảnh hưởng của mình ở Đại lục này lên thêm một bậc.
A Kiệt ơi là A Kiệt, ngươi sớm đã trở thành con chốt thí trên bàn cờ tranh giành quyền lực của bọn chúng mà không hề hay biết a!"
Âu Dương Kiệt cơn giận lên đến đỉnh điểm, tựa như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào.
Hắn bộc phát ra toàn bộ khí tức, ngùn ngụt như một ngọn lửa cháy rực, và bằng tất cả sức lực hắn có, Âu Dương Kiệt thi triển Lăng Ba Vi Bộ lướt qua mấy trăm nhân bị băng phong nhanh như một cơn gió, nắm đấm hắn siết chặt hướng về phía Âu Dương Trác đang nằm sấp nơi thềm chính điện.
"Khốn kiếp!
Âu Dương Trác, ta giết ngươi!"
Âu Dương Kiệt gầm thét lên trong cơn giận dữ tột cùng.