Chương 91: Ấp trứng hoàn tất.
Ngày hôm sau.
Không những Thanh Dương quận mà tất cả các quận lớn nhỏ ở Tinh không Đại lục đều rần rần, ầm ĩ cả lên bởi những lời bàn tán, bởi những tin đồn, cái thứ tin tức mà khi nghe qua khiến người nghe phải giật mình hốt hoảng.
"Môn phái Luận võ năm nay các ngươi biết ai là quán quân không?"
"Là ai?!!"
"Là Âu Dương Kiệt, tên phế vật từng bị Âu Dương gia trục xuất khỏi gia tộc!"
"Là hắn sao? Đùa hay thật vậy?!!"
"Là thật!
Hắn hiện đang là đệ tử của một cái Thập lưu môn phái...ừm...tên gì nhỉ...?
À phải rồi!
Là Thương Sơn phái!"
"Ây da!
Một cái Thập lưu môn phái lại có đệ tử đoạt quán quân Môn phái Luận võ, đây quả là quá hoang đường rồi đó!"
"Ta còn nghe được rằng cái môn phái tên Thương Sơn ấy còn dám khiêu chiến với Thái Huyền Thánh tông a!"
"Cái gì?!!!"
"Một Thập lưu môn phái lại dám làm như thế?!!
Tên chưởng môn của Thương Sơn phái đầu bị lừa đá hay gì?
Hắn không muốn sống nữa hay sao?!!"
"Chưa hết!
Thương Sơn phái này coi bộ không phải là tầm thường đâu!
Môn phái này có cả Võ Hoàng!"
"Vô lý!
Hết sức vô lý!
Không thể nào Thập lưu môn phái lại có Võ Hoàng!"
"Ta cũng là không tin!
Nhưng nghe những người đến xem thi đấu nói lại.
Phu nhân của tên chưởng môn Thương Sơn phái một mình trấn áp tất cả người ở Võ đài Hàn Vân thành, còn lấn lướt đe dọa trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông!"
Một đồn mười, mười đồn trăm, tin tức về Môn phái Luận võ, về Thương Sơn phái, nhanh chóng lan rộng ra, người tin kẻ không, nhao nhao mà bàn tán.
Tất nhiên cái tin tức này lan truyền ra có hai thế lực là đứng ngồi không yên, một là Âu Dương gia tộc ở Hoa Dương thành, và thế lực còn lại không ai khác chính là Thái Huyền Thánh tông.
Sau khi Môn phái Luận võ kết thúc, cả hai thế lực này đều có hành động của mình.
Thương Sơn phái.
Ngồi chễm chệ trên chưởng môn tọa, Vương Nhất Tự tâm trạng đầy sảng khoái.
Hắn cử năm tên đệ tử tham gia Môn phái Luận võ thì cả năm tên đều ẵm về tất cả giải thưởng cao nhất, hơn nữa bọn chúng còn dễ dàng vượt qua được đệ tử của một cái Tam lưu tông môn, đây không phải là việc mà Thập lưu môn phái có thể làm được.
Việc đoạt quán quân Môn phái Luận võ cũng sẽ là bước đầu tiên để cả Đại lục biết đến cái tên Thương Sơn phái.
Hắn chỉ cần ngồi một chỗ và không cần làm gì cả.
"Lý tổng quản, đây là một trăm vạn kim tệ, lão hãy dẫn theo vài tên đệ tử đến Hàn Vân thành mua rượu và thức ăn, tối nay chúng ta sẽ mở tiệc!"
Vương Nhất Tự lấy ra một sấp ngân phiếu đưa cho Lý tổng quản, nói.
"Được, lão nô sẽ đi làm ngay!"
Lý tổng quản cầm lấy xấp ngân phiếu, cúi đầu, sau đó liền đi ra khỏi đại điện.
Vương Nhất Tự chậm rãi nhấp một ngụm trà, tựa lưng vào chưởng môn tọa, ánh mắt nhìn năm tên đệ tử phía dưới.
Hắn sau đó lấy ra từ không gian giới chỉ năm viên đan dược, nói.
"Năm người các ngươi tại Môn phái Luận võ biểu hiện rất tốt, khiến bản tọa rất hài lòng.
Vì thế mỗi người các ngươi sẽ nhận được một viên cảnh giới đan.
Ngoài ra, phần thưởng của các ngươi ở Môn phái Luận võ sẽ là của các ngươi."
Cả năm đệ tử gương mặt hiện lên ngốc trệ, ánh mắt ngước nhìn Vương Nhất Tự với vẻ hoang mang.
Bọn hắn là đại diện cho Thương Sơn phái tham gia Môn phái Luận võ, đều đạt được năm thứ hạng cao nhất.
Phần thưởng lần này cũng lớn hơn rất nhiều so với những lần trước.
Nếu như là những môn phái khác, số phần thưởng đó sẽ bị chưởng môn thu lấy để bổ sung tài nguyên cho môn phái, nhưng chưởng môn của bọn hắn lại không lấy đồng nào, tình huống này khiến bọn hắn hết sức ngạc nhiên.
"Chưởng môn, phần thưởng của bọn đệ tử đoạt về có thể bổ sung tài nguyên cho môn phái, có thể giúp ích được rất nhiều cho đám sư đệ sư muội tu luyện..."
Lục Thiên Cầm lên tiếng nói.
Tài nguyên đối với một võ giả vốn không bao giờ là đủ, nhưng nàng vẫn sẵn sàng chia sẻ cho các sư đệ sư muội đồng môn.
Vương Nhất Tự giơ tay ra hiệu cho Lục Thiên Cầm.
"Bản tọa hiểu ý của ngươi.
Nhưng đây là phần thưởng mà các ngươi tự mình giành được, đương nhiên sẽ thuộc về các ngươi, không cần phải chia sẻ cho người khác.
Cố gắng nhiều, bỏ ra nhiều, sẽ nhận lại được càng nhiều.
Ở Thương Sơn phái này không có chuyện ngồi không mà hưởng lợi, phải có làm thì mới có ăn!"
Năm tên đệ tử gật gật đầu hiểu ý.
Bọn hắn trong giây lát quên mất một chuyện, chưởng môn của bọn hắn không phải tầm thường, nói đúng ra là bất thường đến vô lý.
Tài nguyên mà bọn hắn nhận được ở Môn phái Luận võ tính cho cùng thì cũng không đáng là một viên sỏi giữa sa mạc rộng lớn khi so với tài nguyên mà chưởng môn của bọn hắn có.
"Các ngươi đừng có lăn tăn về vấn đề này nữa.
Cầm lấy!"
Triệu Thiên Tuyết bước lên nhận lấy đan dược.
Cả năm đệ tử đều hai tay ôm quyền, cúi đầu.
"Đa tạ chưởng môn ban thưởng!"
Năm đệ tử nhận lấy đan dược liền lập tức phục dùng.
Triệu Thiên Tuyết cùng Trương Tấn tấn thăng lên Nhị phẩm Võ Tôn.
Lý Liên Hoa đạt đến Võ Tông đỉnh phong.
Lục Thiên Cầm là Nhị phẩm Võ Vương.
Riêng Âu Dương Kiệt một đường từ Nhất phẩm Võ Đồ tấn thăng lên Võ Đồ đỉnh phong.
"Chưởng môn, theo như đệ tử được biết, cảnh giới đan chỉ có thể giúp cho võ giả tấn thăng lên một bậc cảnh giới.
Nhưng sao đệ tử phục dùng lại từ Võ Đồ Nhất phẩm tăng lên tới Võ Đồ đỉnh phong...?"
Âu Dương Kiệt một mặt ngốc trệ hỏi.
"Ngươi cảm thấy không vui hay gì?"
Vương Nhất Tự thản nhiên hỏi lại.
"Vui!
Đệ tử tất nhiên là cảm thấy rất vui a!"
Âu Dương Kiệt trở nên sốt sắng.
"Đó xem như món quà bản tọa tặng ngươi khi đoạt được quán quân.
Còn nữa..."
Vương Nhất Tự ngưng lại, lấy ra từ không gian giới chỉ khẩu AWM, sau đó bước xuống trao cho Âu Dương Kiệt.
"Như lời bản tọa đã hứa lúc trước, từ nay về sau thứ này sẽ thuộc về ngươi!"
Âu Dương Kiệt hai tay nhận lấy khẩu súng trong lòng sướng rơn, lập tức nói lớn.
"Đệ tử sẽ cố gắng hơn nữa để không làm phụ lòng chưởng môn!"
Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng, nói.
"Cái ước hẹn hai năm giữa ngươi và Thái Huyền Thánh tông, bản tọa sẽ hỗ trợ ngươi hết sức!
Kể từ bây giờ, hễ có bất cứ trở ngại nào trong quá trình tu luyện, ngươi cứ việc hỏi bản tọa, bất cứ lúc nào!
Cần bất cứ loại tài nguyên nào, ngươi chỉ cần mở miệng, bản tọa sẽ đáp ứng!
Việc của ngươi là phải nhanh chóng mạnh lên thật nhanh cho bản tọa, đã rõ chưa?!"
"Đã rõ!"
Âu Dương Kiệt ánh mắt hiện lên quyết tâm, đáp.
"Không chỉ bản tọa, các sư huynh sư tỷ của ngươi cũng sẽ hết lòng giúp đỡ!"
Cả đám gật gật đầu nhìn Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt ánh mắt tràn đầy quyết tâm cùng xúc động, hắn trước kia ở Âu Dương gia dù là dòng chính, dù là người được định trước sẽ nối ngôi gia chủ, nhưng cũng không hề nhận được đối xử như ở Thương Sơn phái này.
Mọi người vì một người!
Câu nói này rất đúng trong hoàn cảnh hiện tại.
"Thiên Tuyết, bản tọa ở đây có một loại yếu quyết tâm pháp mới, ngươi hãy đem phân phát cho đám sư đệ sư muội"
Vương Nhất Tự đưa cho Triệu Thiên Tuyết một không gian giới chỉ, nói.
"Chưởng môn, đây là...?"
"Là Bàn Long Kích yếu quyết!
Một loại chưởng pháp hàng Vương phẩm!"
Vương Nhất Tự thản nhiên trả lời.
Ánh mắt năm tên đệ tử chợt sáng rực lên khi nghe đến hai chữ Vương phẩm.
Bọn hắn từ lúc mới nhập môn đã được phát cho một loại yếu quyết chưởng pháp Thượng phẩm Tu La chưởng, bọn hắn ngày đêm tu luyện cũng đã biết được cái vi diệu của loại chưởng pháp đó.
Bây giờ chưởng môn lại ban cho một loại chưởng pháp thuộc vào hàng Vương phẩm, thực làm cho bọn hắn máu nóng bốc lên hừng hực, tâm thần phấn khích muốn được ngay lập tức tu luyện ngay.
"Được rồi, giải tán!
Bản tọa còn có vài việc cần xử lý."
Vương Nhất Tự xua xua tay ra hiệu cho năm tên đệ tử.
"Đệ tử cáo lui!"
Cả năm người ôm quyền cúi đầu, sau đó đi ra khỏi đại điện.
Đợi cho đám đệ tử rời khỏi, Vương Nhất Tự liền lấy ra máy ấp trứng, vẻ mặt hắn hiện lên khẩn trương.
"Tới công chuyện!"
Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La tò mò cũng bước gần đến mà quan sát.
Dưới sự hướng dẫn của hệ thống, Vương Nhất Tự mày mò thêm Tinh Hạch vào máy.
"Tỉ lệ thành công: 300%.
Tiến hành quá trình ấp trứng?
- Có? - Không?"
Máy ấp trứng hiện lên bảng thông báo.
Vương Nhất Tự ngón tay ấn vào chữ có trên màn hình, liền một đồng hồ đếm ngược hiện lên kèm theo dòng thông báo.
"Quá trình ấp trứng đang diễn ra.
Quá trình ấp sẽ hoàn tất sau năm phút."
Vương Nhất Tự sốt ruột ánh mắt dán chặt vào đồng hồ đếm ngược, hắn đếm theo từng giây một.
Đứng phía sau, hai nương tử của hắn cũng là cùng chung tâm trạng.
"Quá trình ấp trứng sẽ kết thúc sau: 3, 2, 1...
Ấp trứng hoàn tất!"
Hệ thống thông báo, liền sau đó máy ấp trứng chợt phát sáng.
Luồng ánh sáng chói lóa dần dần lan ra khắp đại điện, khiến cho cả ba người phải lấy tay che mắt lại.
Phía bên ngoài diễn võ tràng, đám đệ tử đang tập luyện như thường ngày, chợt giật mình vì luồng hào quang hắt ra từ đại điện.
Bọn chúng không ai bảo ai, vì tò mò, tất cả liền lập tức kéo đến trước đại điện xem xem tình huống gì vừa mới xảy ra.
Bang!
Một tiếng nổ phát ra từ trung tâm đại điện xua tan đi luồng ánh sáng chói lóa kia.
Cả đám người, kẻ thì chớp mắt liên hồi, kẻ dụi dụi mắt, kẻ nheo mắt mà nhìn.
Tất cả bọn hắn, cả Vương Nhất Tự cùng hai nương tử, gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ pha lẫn chút ngạc nhiên, ánh mắt dán chặt vào một bóng đen to tướng, lù lù xuất hiện, bao quanh bóng dáng ấy là một làn khói trắng nghi ngút mang theo hàn khí lạnh lẽo đến rợn người.
"Đây...đây là...?"
Vương Nhất Tự khoé miệng hơi giật, lắp bắp hỏi hệ thống khi hình dáng con thú dần dần hiện ra rõ hơn.
"Chúc mừng chủ nhân đã thành công ấp được Cổ Băng Long Quy!"
Hệ thống thông báo.
"Cổ...Cổ Băng Long Quy??!".