Chương 77: Kẻ yếu phản kháng.
Roạt...
Roạt...
Roạt...
Triệu Thường Côn vừa dứt lời, liền phía sau hắn hàng loạt hàng loạt những quỷ linh lần lượt xuất hiện, số lượng lên đến hơn trăm ngàn vạn, đen kịt cả một khu vực rộng lớn.
Lúc này, Mộc Phiến La cũng nhảy đến, trên vai là Chu Tước, nàng trên tay cầm chắc Huyết Thù Cuồng đao từ lúc nào.
"Chẳng phải ta đã bảo nàng hãy tránh xa nơi này ra rồi sao?"
Triệu Thường Côn quay sang hỏi Mộc Phiến La.
"Chàng đừng có ngăn thiếp!
Thiếp đã ở phía sau nhiều rồi, thiếp bây giờ là muốn được cùng chàng chiến đấu!
Dù có chết thì thiếp cũng không hối hận!"
Mộc Phiến La nói lớn, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào mắt Triệu Thường Côn.
"Nhưng mà..."
"Thiếp biết chàng lo cho an toàn của thiếp, nhưng nếu như thiếp ở gần Chu Tước thì sẽ không ai có thể gây tổn hại đến thiếp, chẳng phải sao?"
Mộc Phiến La ngắt lời Triệu Thường Côn.
"Đúng đấy! Ta có thể đảm bảo sẽ không ai có thể chạm vào nữ nhân này!"
Chu Tước khẳng định.
"Khi một nữ nhân muốn chiến đấu cạnh người mình yêu thì đừng nên ngăn cản nàng ấy..."
Hồn phách Thanh Cơ Yêu Hậu tay cầm một thanh kiếm bước lên ngang hàng với Triệu Thường Côn, nhẹ nhàng nói.
Tiếp sau tới lượt hồn phách của Vạn Cổ Yêu Đế cũng bước lên.
"Chủ nhân phải chấp nhận đi thôi..."
Hệ thống khuyên nhủ.
Triệu Thường Côn thở dài một cái, vẻ mặt hiện lên cam chịu.
"Được rồi, ta không ngăn nàng nữa.
Nhưng nàng phải thật cẩn thận đấy!"
Triệu Thường Côn ôn nhu nói.
"Thiếp sẽ hết sức cẩn thận, chàng yên tâm!"
Mộc Phiến La nhìn Triệu Thường Côn khẽ mỉm cười.
"Chủ nhân, với số lượng Hoàng Kim Chiến tướng kia, cũng là lúc nên giải phong cho Sát Thiên Ma Hoàng kiếm..."
Hệ thống nhắc nhở.
'Ừm...'.
Triệu Thường Côn lấy ra một tờ giấy màu vàng từ không gian giới chỉ, giọng âm trầm nhìn lên phía trên.
"Thiên giới, đã từ rất lâu rồi áp đặt những luật lệ hết sức vô lý cho tất cả giới vực, bắt buộc tất cả phải tuyệt đối tuân thủ.
Bất cứ kẻ nào vi phạm giới luật đều phải chết?
Vậy mà lại là thiên lý hay sao?"
Giọng nói của Triệu Thường Côn vang vọng rất xa, bất cứ yêu nhân hay quỷ linh có mặt ở đây lúc này đều có thể nghe rõ từng câu từng từ.
"Chúng ta, dù là con người, yêu nhân, hay tất cả các tộc nhân ở những giới vực khác, cũng đều phải chịu sự ràng buộc từ những luật lệ vô lý đó.
Tại sao chúng ta lại cúi đầu tuân theo Thiên giới?
Đó là vì chúng ta yếu đuối, vì chúng ta không biết đoàn kết lại."
Triệu Thường Côn truyền khí lực vào lá bùa, đốt cháy nó, đồng thời giải đi phong ấn của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.
Một luồng hoàng kim khí tức chói lóa bao quanh người Triệu Thường Côn, lớp vải bao bọc lấy Sát Thiên Ma Hoàng kiếm dần dần rơi ra, sau đó thanh kiếm cũng bị bao quanh bởi luồng khí tức kia.
"Tình yêu có gì là sai?
Tình yêu vượt giới có gì là sai?
Đám Thiên giới các ngươi lấy quyền gì để cướp đi cái tự nhiên nhất của một sinh linh?
Vạn Cổ Yêu Đế, Thanh Cơ Yêu Hậu, cùng yêu nhân Vạn Cổ Yêu thành, các ngươi khi xưa đã phải vì giới luật kia mà chết đi, hôm nay, ngay lúc này, sẽ là cơ hội để các ngươi trả thù!
Hãy cùng ta phá bỏ cái giới luật ngu xuẩn kia, cùng ta đạp đổ cái sự áp đặt vô lý kia!
Để cho đám Thiên giới biết chúng ta không hề yếu đuối!"
Lời lẽ mà Triệu Thường Côn nói ra đã chạm đến trái tim của tất cả quỷ linh cũng như yêu nhân, bọn hắn hai mắt ngân ngấn lệ vì cảm xúc dâng trào.
Đúng như vậy, bọn chúng xưa nay đều sợ hãi bất cứ thứ gì, bất cứ người nào đó đến từ Thiên giới, bởi vì trong tâm trí của bọn chúng luôn luôn mặc định rằng Thiên giới là mạnh nhất trong Tam giới, là giới vực đứng đầu tất cả giới vực.
Bọn chúng chỉ biết cúi đầu mà chấp nhận bất cứ thứ gì Thiên giới đưa ra mà không hề có ý phản kháng lại.
Không một ai dám có ý nghĩ chống lại Thiên giới, vì đơn giản điều đó cũng đồng nghĩa với cái chết.
Dần dà bọn chúng trở nên tự ti, trở nên nhút nhát, sợ hãi và hèn kém.
Cho đến ngày hôm nay!
Hôm nay, bọn chúng đã tận mắt chứng kiến cái gì gọi là ngưu bức, cái gì gọi là sức mạnh tuyệt đối, cái gì gọi là hy vọng.
Một nhân loại với sức mạnh vượt ngoài lẽ thường, một mình đối mặt với đại quân hơn năm trăm ngàn vạn yêu nhân mà không hề sợ hãi.
Một nhân loại dám đứng lên đối diện với thiên binh thiên tướng, đối mặt với quản sự nhiếp chính của Giới Thiên Luật Điện, buông lời thách thức cả Thiên giới.
Một nhân loại bón đủ thứ hành cho một trong Thập đế, khiến hắn phải tỏ ra bất lực.
Còn gì ngưu bức hơn được nữa chứ?
"Đúng vậy, chúng ta sẽ chiến đấu!"
"Chúng ta sẽ cho Thiên giới biết chúng ta không hề yếu đuối!"
"Đúng, chính bọn Thiên giới mới là những kẻ yếu đuối!"
"Đạp đổ cái giới luật vô lý đó!"
Tất cả yêu nhân, tất cả quỷ linh đều hô hào hưởng ứng trước lời nói của Triệu Thường Côn.
Triệu Thường Côn khoé miệng hiển hiện lên một nụ cười.
Sát Thiên Ma Hoàng kiếm trên tay Triệu Thường Côn sáng lên sau đó thay đổi hình dạng, từ một thanh kiếm cũ kỹ lưỡi kiếm sứt mẻ mang đầy sát khí tà ác, thành một thanh kiếm tựa như bằng vàng với lưỡi kiếm sắc bén, toả ra một luồng hoàng kim khí tức bàng bạc, trên thân kiếm khắc hai chữ Hiên Viên.
"Cuối cùng...Hiên Viên kiếm cũng đã xuất thế một lần nữa..."
Chu Tước nhìn vào thanh kiếm trên tay Triệu Thường Côn khẽ nói.
Triệu Thường Côn cảm thấy cơ thể tràn đầy linh lực, cảm giác tu vi cảnh giới như được tăng mạnh, ngốc trệ nhìn hai chữ Hiên Viên trên thân kiếm.
"Hiên Viên...kiếm...?"
'Chính xác thì nó là Hiên Viên thần kiếm!
Là thanh kiếm của Thông Thiên Thái Cổ Đại Đế, một thần khí mạnh nhất trong Tam giới!"
Hệ thống giải thích.
Nghe đến đây, gương mặt Triệu Thường Côn hiển hiện lên gian xảo, hắn truyền khí lực vào Hiên Viên kiếm, một đường quét ngang về phía trước.
Một nhát chém tưởng chừng như rất nhẹ nhàng nhưng lại phát ra một đạo hoàng kim kiếm khí mang lực lượng khủng bố xé rách thương không lao vun vút về phía đám Hoàng Kim Chiến tướng phía trên.
Đám Hoàng Kim Chiến tướng nhìn thấy đạo kiếm khí kinh khủng kia lao đến liền ngay lập tức lập thành một trận phòng thủ, bọn chúng truyền khí lực vào khiên đưa ra trước ngực đón đỡ tạo ra một rào chắn khồng lồ nhiều tầng nhiều lớp.
Bang!
Rẹt!!!!!!....
Đạo kiếm khí bay đến chém vào lớp phòng ngự của đám Hoàng Kim Chiến tướng nhưng không hề bị tiêu tán mà dễ dàng chém nát rào chắn đó, hết lớp này đến lớp khác, cũng là chém đôi rất nhiều chiến tướng.
Đám Hoàng Kim Chiến tướng cảm thấy không ổn liền tách xa nhau ra hòng né tránh đi đạo kiếm khí, nhưng mà đã quá trễ.
Một kiếm do Triệu Thường Côn xuất ra liền lập tức lấy mạng hơn trăm tên Hoàng Kim Chiến tướng, chém đôi cả bầu trời phía sau bọn chúng.
Quá ngưu bức!
Đám yêu nhân, quỷ linh cùng hết sức ngạc nhiên nhìn cảnh tượng vừa mới xảy ra, bọn chúng không thể tin vào những gì vừa được tận mắt chứng kiến.
Ngay cả Mộc Phiến La, Serbes cũng là ngạc nhiên và bàng hoàng không kém.
Cái loại sức mạnh quá sức là vô lý a!
"Lên!"
Triệu Thường Côn hướng mũi kiếm về phía đám Hoàng Kim Chiến tướng, hô lớn, liền sau đó dậm mạnh chân bay lên.
Liền tiếp theo đó, Mộc Phiến La, Vạn Cổ Yêu Đế, Thanh Cơ Yêu Hậu cùng đám quỷ linh phía sau cũng bay lên theo.
Đám yêu nhân ở Vẫn Thanh thành cũng hưởng ứng theo, nhưng chưa kịp bay lên thì đã bị Serbes ngăn lại.
"Đám bọ chét các ngươi đang tính làm cái trò gì đấy?!"
"Đại nhân, bọn ta cũng muốn tham gia trận chiến này..."
Tên yêu nhân già trả lời.
"Dựa vào các ngươi?
Cái đám côn trùng Võ Sư, Võ Tông các ngươi thì làm được gì?
Lao lên đó nạp mạng hay gì?"
Serbes âm trầm nói, sau đó quay qua đám yêu nhân nói lớn.
"Đám sâu bọ các ngươi, tinh thần như thế là tốt, ta rất hài lòng!
Nhưng thực lực của các ngươi quá yếu, không có cơ hội mà đánh với cái đám kia đâu.
Các ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây mà quan sát và chờ đợi là được!
Nữ yêu kia chắc chắn sẽ không được vui nếu như các ngươi bị giết đâu.
Ta sẽ tạo cơ hội cho các ngươi chiến đấu!"
Lời Serbes nói ra, cả đám yêu nhân không ai dám phản kháng, chỉ gật gật đầu đồng ý.
"Và ngươi cũng đừng có trốn nữa, đến lúc lòi cái mặt đáng ghét của ngươi ra rồi đấy!"
Serbes quay lại phía sau, giọng liền thay đổi, ra vẻ cáu gắt.
"Ai nha, mũi chó đứng là thính thật đấy!
Ta nào có trốn đâu chứ, ta chỉ theo lệnh của chủ nhân âm thầm bảo vệ đám các ngươi mà thôi"
Từ trong hư không tiểu yêu Chung Quỳ trên tay cầm roi lửa xuất hiện.
Đám yêu nhân cùng hai tên Tà chủ liền dạt ra hai bên khi Serbes bộc phát ra khí tức.
"Ai cần ngươi bảo vệ hả?
Mà ngươi gọi ai là chó đấy hả tên nhóc con khốn kiếp?!!"
Serbes cáu.
"Kẻ nào trả lời thì ta nói kẻ đó, sao nào?"
Chung Quỳ hất mặt lên trêu chọc Serbes.
"Nhóc con muốn chết!!!"
Serbes gào lên, bàng bạc khí tức tỏa ra xung quanh khiến cho đám yêu nhân toàn thân bủn rủn.
"Muốn trở lại chỗ đó thì cứ nhào vô mà xơi!"
Chung Quỳ ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích Serbes, gương mặt hiện lên châm chọc cực độ.
Serbes liền lập tức khựng lại, thu hồi khí tức, vẻ mặt hiện lên cay cú.
"Hừ, lần này ta bỏ qua cho ngươi nhưng còn lần sau thì....
Thế ngươi có cách nào bảo vệ cái đám côn trùng xung quanh khỏi bọn thiên binh thiên tướng kia không?"
"Ta tất nhiên là có cách!"
Chung Quỳ đáp bằng một giọng đầy tự tin, sau đó liền tay bày ra một trận pháp triệu hồi trước mặt.
"Ra đây nào!"
Chung Quỳ hô lớn, liền vòng tròn trận pháp phát sáng, chợt hiện ra hai tên ma nhân.
Một tên làn da trắng bệt, gương mặt lúc nào cũng rầu rĩ, buồn bã, hắn mặc y phục toàn đen với một cái mũ quan cũng màu đen, trên tay hắn cầm một cây phất trần màu trắng.
Tên còn lại thì trái ngược hoàn toàn với tên kia, hắn có một làn da đen như đít nồi với gương mặt lúc nào cũng vui vẻ cười một cách gian ác, hắn toàn thân là một bộ y phục màu trắng với mũ quan màu trắng, và cầm một cây phất trần màu đen.
Hai tên ma nhân vừa xuất hiện liền cúi đầu chào Chung Quỳ và Serbes.
"Chung Quỳ đại nhân, Serbes đại nhân!"
"Ta cần sức mạnh của hai ngươi để bày ra trận pháp!"
Chung Quỳ nói với Hắc Bạch Vô Thường.
"Chung Quỳ đại nhân cứ việc ra lệnh, thuộc hạ sẽ hết sức cố gắng..."
Chung Quỳ liền nhắm mắt lại, khí lực bắt đầu xuất ra bao quanh thân thể, một luồng khí tức màu xanh quỷ dị.
Hắc Bạch Vô Thường đứng hai bên cũng là phát ra khí lực của mình, nhưng khí tức của hai bọn hắn lại là màu đen.
Một vài khắc sau một vòng tròn trận pháp xuất hiện phía dưới chân, Chung Quỳ sau khi lẩm bẩm một vài câu thì liền mở mắt ra, tay phải giơ cao hô lớn.
"Âm Dương Liệp Kính trận!"
Lập tức một màn chắn được ghép từ vô số tấm kính hình chữ nhật trong suốt xuất hiện bao quanh cả Vẫn Thanh thành, màn chắn bằng kính này vô hình với tất cả mọi người, chỉ có Chung Quỳ và Hắc Bạch Vô Thường nhìn thấy được.
Serbes nhìn Chung Quỳ hừ lạnh một cái.
"Lại bày ra trò tiểu nhân!"
Âm Dương Liệp Kính trận là một trận pháp phòng ngự, nhưng không phải là trận pháp ngăn cản sự xâm nhập từ bên ngoài, bất cứ ai cũng có thể xuyên qua rào chắn kính của trận pháp một cách dễ dàng.
Những tấm kính trong suốt tạo nên rào chắn kia có một tác dụng rất đặc biệt, bất cứ kẻ nào chạm vào thì tâm thần sẽ trở nên loạn, sẽ phải đối mặt với nổi sợ lớn nhất của bản thân, nói một cách ngắn gọn là rào chắn sẽ làm choáng những kẻ có ý định xâm nhập vào bên trong trong một khoảng thời gian ngắn.
Và trận pháp này có một nhược điểm khá lớn, đó chính là, muốn duy trì trận pháp thì phải luôn bổ sung khí lực liên tục cho trận.
"Chẳng phải là rất đúng ý ngươi sao?!"
Chung Quỳ vừa truyền linh khí vào trận pháp vừa nói.
"Ngươi chỉ việc đứng đây và chờ bọn chúng đâm đầu vào, còn phàn nàn gì nữa chứ?"
Triệu Thường Côn tay cầm Hiên Viên kiếm bay lên, xoay người dễ dàng bỏ qua đám Hoàng Kim Chiến tướng, hướng thẳng đến chổ Cửu Trọng Tiêu và Hạo Nhiên Chính, hắn dừng lại, lơ lửng trên không đối mặt với hai tên đó.
"Tên phàm nhân nhỏ bé kia, ta khuyên ngươi nên buông tay chịu chết, nếu còn chống cự sẽ liên lụy tới..."
"Ngươi nói nhiều quá đấy!"
Hạo Nhiên Chính chưa nói hết câu thì bàn tay Triệu Thường Côn đã chụp vào mặt hắn, một chưởng đem hắn đánh bay ra xa, chết ngay lập tức, thân thể rơi xuống như tảng đá.
Cửu Trọng Tiêu trong một giây thất thần vì sức mạnh của Hiên Viên kiếm không thể nhìn thấy chuyển động của Triệu Thường Côn, không thể nào kịp ngăn hắn giết Hạo Nhiên Chính.
Tâm thần Cửu Trọng Tiêu bây giờ đã không còn giữ được tỉnh táo, hắn hiện tại đã xác định được thanh kiếm kia chính là Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, và cảnh giới tu vi của tên sử dụng kiếm phải là ngang hàng với cả Viêm Ân Đế khi xưa, hắn không hề có chút cơ hội nào khi đối mặt với tên phàm nhân đó cả.
Sự tự tin lúc đầu của hắn đã hoàn toàn biến mất, hắn đã hiểu vì sao Thiên Hoàng Tôn Hậu lại lo lắng đến vậy khi nhìn vào dị tượng của Huyền Linh Tụ Khí đài, hiểu vì sao Tôn Hậu lại phái hắn, một Đại đế, cùng trăm vạn Hoàng Kim Chiến tướng hạ giới chỉ để trừng phạt một kẻ vi phạm giới luật.
"Từ bây giờ ta sẽ tung hết sức.
Ráng đừng chết nhé!"
Triệu Thường Côn nói nhỏ vào tai Cửu Trọng Tiêu làm hắn khẽ giật mình.