Chương 76: Đại đế bất lực.
Sát Thiên Ma Hoàng kiếm vừa xuất ra khỏi không gian giới chỉ liền phóng thích ra sát khí cuộn xoáy như gió bão, lấn át luồng khí tức của Cửu Trọng Tiêu, thậm chí đến ngay cả trăm vạn tên Hoàng Kim Chiến tướng đang thủ thế như tượng cũng phải rùng mình từng cơn khi luồng sát khí tà ác kia xâm chiếm và lan tỏa ra khắp xung quanh.
Cửu Trọng Tiêu cùng Hạo Nhiên Chính nhìn thấy thanh kiếm và luồng sát khí khủng bố kia bất chợt ngẫn người đứng hình vài giây liền sau đó ánh mắt trở nên ngưng trọng, tâm thần trở nên hoang mang cực độ.
"Sát Thiên...Ma Hoàng kiếm...?"
Hai người bọn hắn cùng đồng thanh nói.
Chỉ cần nhìn sơ qua cả hai có thể xác định được đó chính xác là Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, bởi trong Tam giới này không có thanh kiếm thứ hai mang một luồng sát khí kinh khủng và tà ác như thế, và cũng bởi vì trong tâm trí của cả hai người bọn hắn đã khắc sâu hình dáng của nó sau trận chiến long trời lở đất với Ma Tổ hơn ngàn năm trước, đó chính xác là Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.
Nhưng mà...
Kẻ duy nhất sở hữu Sát Thiên Ma Hoàng kiếm là Viêm Ân Đế, và hắn đã biến mất từ lúc cuộc chiến với Ma Tổ kết thúc.
'Không lẽ nào...tên đó là...?'
Cửu Trọng Tiêu nhăn mặt suy nghĩ.
'Cửu Trọng Tiêu, tên đó sở hữu Sát Thiên Ma Hoàng kiếm...không lẽ nào hắn là Viêm Ân Đế...?'
Hạo Nhiên Chính truyền âm cho Cửu Trọng Thiên với vẻ bối rối.
'Không thể nào!
Năm xưa Viêm Ân Đế đã cùng Ma Tổ đồng quy vu tận, không thể nào hắn còn sống được!
Với lại tên này ngoại hình khác hoàn toàn với Viêm Ân Đế, không thể nào là một người được!
Chẳng qua hắn ta may mắn có được vũ khí của Viêm Ân Đế mà thôi.
Nhưng cho dù là vậy, thì hắn cũng sẽ không thể nào phát huy hết khả năng của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm như Viêm Ân Đế.
Ngươi đừng có mà hở ra tí là sợ hãi nữa!'
Cửu Trọng Tiêu phủ nhận.
Hạo Nhiên Chính cảm thấy Cửu Trọng Tiêu nói có lý nên cũng an tâm phần nào, nhưng hắn vẫn cảnh giác, đối thủ dùng Sát Thiên Ma Hoàng kiếm nếu như không cẩn thận có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
"Sao thế? Cảm thấy rén rồi à?"
Triệu Thường Côn tay phải cầm kiếm, ánh mắt giễu cợt nhìn Cửu Trọng Tiêu.
Cửu Trọng Tiêu hừ lạnh một cái.
"Ngươi đang run cây nhát khỉ đấy à?
Trên đời này chỉ có duy nhất Viêm Ân Đế mới cầm được Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, thanh kiếm đó của ngươi chắc chắn là đồ giả, còn tưởng qua mặt được bản đế hay sao?"
"Ồ! Thế có gan thì phóng ngựa qua đây!"
Triệu Thường Côn ngoắc ngoắc ngón tay về phía Cửu Trọng Tiêu khiêu khích.
"Rõ là muốn chết!"
Cửu Trọng Tiêu cả giận, liền vận tất cả khí lực, hắn không cần biết thanh kiếm kia có phải Sát Thiên Ma Hoàng kiếm hay không, hắn bây giờ chỉ muốn xé xác tên nhân loại khốn kiếp hết lần này đến lần khác làm nhục hắn.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, lần này Cửu Trọng Tiêu quyết tung ra hết tất cả sức mạnh để khiến cho Triệu Thường Côn chết một cách đau đớn và tàn nhẫn nhất.
Người ta thường nói, giận quá thì mất khôn.
Và Triệu Thường Côn lúc nào cũng áp dụng chính xác công thức này cho tất cả đối thủ của y.
Trước bất cứ mỗi trận chiến, Triệu Thường Côn sẽ luôn luôn chọc tức đối thủ của mình để bọn chúng điên tiết lên mà tự lộ ra sơ hở, và Triệu Thường Côn nhờ vào những sơ hở đó để đánh bại chúng, bài này đã được Triệu Thường Côn làm đi làm lại rất nhiều lần, đến ngay cả Ma Tổ, kẻ khiến cho cả Tam giới phải khiếp sợ cũng không thoát khỏi bị Triệu Thường Côn thao túng tâm trí.
Và đúng như vậy, Cửu Trọng Tiêu bị Triệu Thường Côn khiêu khích nên tâm trí không còn được sáng suốt, y đã quên một vài điều khá là quan trọng.
Tên nam nhân trước mặt Cửu Trọng Tiêu là kẻ đã triệu hồi ra Trấn Thiên Tứ Tượng đại trận, là kẻ đầu tiên vi phạm giới luật mà khiến cho Thiên Hoàng Tôn Hậu phải tỏ ra bận tâm lo lắng, chỉ hai điều này thôi đã đủ nói lên thực lực của hắn không phải tầm thường.
"Phục Hổ Toạ Sơn!"
Cửu Trọng Tiêu hét lớn, liền sau đó dồn lực lượng vào nắm đấm, giáng một đòn cực mạnh xuống đất, mặt đất rung chuyển dữ dội lún xuống tạo thành một hố sâu hất tung lên những tảng đá lớn.
Một luồng xung chấn sinh ra từ cú đấm hoá hữu hình thành một con hổ trắng cao năm, sáu thước rẽ đất bàng bạc hung hăng lao đến phía Triệu Thường Côn, để lại phía sau là một rãnh dài và sâu.
Cửu Trọng Thiên luân chuyển khí lực thành một dòng khí nâng những tảng đá bị hất tung vừa nãy lơ lửng xung quanh sau đó ném tất cả chúng về phía Triệu Thường Côn.
Hai đòn tấn công liên tiếp mang một uy lực khủng bố như vũ bão lao lao đến, nhưng gương mặt Triệu Thường Côn không mảy may lo sợ, hắn vung Sát Thiên Ma Hoàng kiếm lên chém một đường ngang trước mặt, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, xuất ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt lao nhanh về phía trước.
Đạo kiếm khí do Triệu Thường Côn xuất ra càng di chuyển về phía trước càng trở nên to ra, chớp mắt kích thước đã hơn mười mấy thước.
Bang!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hai đạo kình lực đối đầu nhau tạo ra một vụ nổ lớn, làm cho bụi đất bay mù mịt.
Trong khoảnh khắc, Cửu Trọng Tiêu ánh mắt sửng sốt, liền lập tức nhảy lên cao.
Luồng khí tức hữu hình Hổ trắng của Cửu Trọng Tiêu dễ dàng bị kiếm khí của Triệu Thường Côn chém làm hai, chưa dừng lại ở đó, đạo kiếm khí vẫn tiếp tục lướt tới trước, chém nát hết tất cả mấy tảng đá to lớn, sau đó lao vun vút về hướng Cửu Trọng Tiêu.
Tất cả diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Cửu Trọng Tiêu là phản ứng rất nhanh với tình huống, hắn nhảy lên cao vừa kịp tránh né đi đạo kiếm khí kia.
Đạo kiếm khí chém hụt Cửu Trọng Tiêu vẫn tiếp tục lao về phía sau hắn, chém bay hết tất cả những thứ cản đường nó, sau đó va vào tảng núi ở phía sau hơn mấy trăm thước nổ tung.
"Bán Nguyệt trảm!"
Triệu Thường Côn nhẹ nhàng nói, gương mặt hắn như đang chọc tức Cửu Trọng Tiêu.
Triệu Thường Côn một kiếm nhẹ nhàng chém bay chiêu thức mà Cửu Trọng Tiêu dồn hết sức lực để tung ra, khiến cho tất cả mọi người chứng kiến đều kinh ngạc không thôi.
Ngay cả Cửu Trọng Tiêu cũng giật mình, giây phút này hắn mới nhận ra được đối thủ của hắn thực lực là không thể đùa được, nếu như chủ quan, kẻ phải ngậm trái đắng chính là bản thân hắn.
Cửu Trọng Tiêu đáp xuống, chân vừa chạm đất thì liền bị Triệu Thường Côn áp sát vung kiếm chém vào ngực, hắn liền đưa tay trái ra chặn đường kiếm của Triệu Thường Côn, liền tay phải đấm vào ngang hông của Triệu Thường Côn.
Triệu Thường Côn rất nhanh xoay người né tránh cú đấm, đồng thời nhảy lên chân đạp mạnh vào cánh tay trái Cửu Trọng Tiêu, nhảy lùi về phía sau.
Cả hai lao vào sáp lá cà, chưởng đối chưởng, thủ đối kiếm.
Cả Triệu Thường Côn cùng Cửu Trọng Tiêu đều di chuyển rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, không khí xung quanh cũng bị cuốn theo bước di chuyển của hai người, cuộn xoáy bụi mù, tạo nên những cơn lốc bụi đất khắp những chỗ mà cả hai di chuyển qua.
Cửu Trọng Tiêu tung hết lực lượng, mỗi chiêu thức, mỗi đòn đánh ra đều nhắm vào chỗ hiểm của Triệu Thường Côn hòng một đòn lấy mạng y, càng đánh càng hăng máu.
Nhưng Triệu Thường Côn thì ngược lại, hắn vừa né tránh vừa tung chiêu như kiểu mèo vờn chuột với Cửu Trọng Tiêu, gương mặt hắn không hề tỏ ra một chút căng thẳng nào cả.
Tất cả những yêu nhân, những thiên tướng, cả Mộc Phiến La, Serbes, Hạo Nhiên Chính, cả hai tên Man Nhược vương, Vô Diện vương đều hai con mắt mở to, tập trung vào trận đánh của hai đại cao thủ, cả đám tâm thần căng thẳng như chính mình đang là người chiến đấu.
Đoạn một thời gian, quầng nhau hơn trăm hiệp, Triệu Thường Côn, Cửu Trọng Tiêu không hề tỏ ra xuống sức, cũng không ai có thể đột phá mà chiếm được thế thượng phong.
Cả hai nhảy ra hai bên, cách nhau hơn hai mươi thước.
"Ngươi không thể nào sử dụng được sức mạnh của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm vì nó là đồ giả, bản đế nói đúng chứ?!"
Cửu Trọng Tiêu thanh âm trầm xuống, nhìn thẳng Triệu Thường Côn hỏi.
"Đoán đúng rồi đó!
Đúng là ta không thể sử dụng được sức mạnh của thanh kiếm này..."
Triệu Thường Côn liếc nhìn thanh hắc kiếm trên tay mình, sau đó nhìn Cửu Trọng Tiêu trả lời.
"Nhưng mà cho dù là vậy, thì ngươi có thể thắng được ta sao?
Đánh nhau hơn trăm hiệp, ngươi còn không thể chạm được vào sợi tóc của ta, đúng là...tên tiểu nô tài vô dụng..."
"Để xem lần này ngươi còn ba hoa được bao lâu!"
Cửu Trọng Tiêu âm trầm đáp lời Triệu Thường Côn.
Hắn bây giờ đã bình tĩnh hơn lúc nãy, không còn mất bình tĩnh bởi những lời Triệu Thường Côn nói ra.
Cửu Trọng Tiêu bộc phát ra khí tức quấn lấy thân người cuồn cuộn như gió lốc, bộ giáp của hắn sáng rực lên một màu đỏ thẫm sau đó lan ra khắp xung quanh, dưới chân hắn xuất hiện một vòng trận pháp màu đỏ tạo ra một lực hút điên cuồng, hắn sau đó hét lớn.
"Thiên Địa Cuồng Huyết!"
Vừa dứt lời, lực hút do trận pháp gây ra đột ngột xoáy mạnh, hút lấy tất cả máu của những tên yêu nhân bị Triệu Thường Côn giết khi trước vươn vãi khắp mặt đất, những luồng máu từ khắp bốn phía lao nhanh đến chỗ Cửu Trọng Tiêu hoà vào khí tức và bộ giáp của hắn.
Chỉ trong chưa đầy một phút, xung quanh ba mươi, bốn mươi thước tính từ vị trí của Cửu Trọng Tiêu, toàn bộ máu thấm dưới đất bị hút sạch, khí tức của Cửu Trọng Tiêu cũng trở nên đỏ thẫm bốc lên cao mấy thước như một ngọn lửa bao trùm lấy thân thể hắn, ánh mắt hắn đỏ rực không thấy con ngươi chằm chằm nhìn về phía Triệu Thường Côn, trông hắn chẳng khác gì một con quái vật khát máu đang quan sát con mồi.
Tất cả mọi người nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Cửu Trọng Tiêu đều run rẩy sợ hãi, thân thể khẽ rùng mình từng cơn, duy chỉ có một kẻ không hề mảy may bị lay động đó chính là Chu Tước.
Trong khi Mộc Phiến La đang hết sức lo lắng cho Triệu Thường Côn khi mà Cửu Trọng Tiêu chuyển sang trạng thái cuồng nộ thì Chu Tước khẽ thở dài một cái.
"Haiz...trận đấu đã được định đoạt từ ngay lúc nó vừa bắt đầu...
Tên đó hoàn toàn không có cơ hội chống lại cái thứ đó đâu..."
"Không, ta tin tưởng Thường Côn!
Mặc dù tên đại đế kia rất mạnh nhưng chàng ấy nhất định sẽ thắng!"
Mộc Phiến La bác bỏ lời nói của Chu Tước.
"Hửm? Ngươi đang lẩm bẩm gì thế?"
"Không phải ý ngươi vừa nói là Thường Côn sẽ thua hay sao?"
Mộc Phiến La ngốc trệ hỏi lại.
"Ta là đang nói đến tên đại đế kia, không phải nói tên nam nhân của ngươi!
Bộ giáp mà tên đại đế kia đang mặc quả thật rất mạnh, cũng được xem như là thần binh thần khí trong Tam giới.
Như ta đã nói, bộ giáp đó có thể bổ sung thể lực cho người mặc nó, giúp người đó không bao giờ hao tổn thể lực trong những trận đấu lâu dài.
Ngoài ra, nó còn có thể hấp thụ máu ở xung quanh để gia tăng sức mạnh, tu vi cảnh giới, cũng như phục hồi vết thương trên người ngay lập tức, chỉ trừ những vết thương chí mạng.
Nhưng mà..."
Chu Tước ngưng một nhịp, lại tiếp tục.
"Nhưng mà thanh kiếm mà tên nam nhân của ngươi đang cầm còn mạnh hơn bộ giáp đó gấp trăm lần!
Hắn nãy giờ giao chiến với tên đại đế kia mà không hề tung ra hết sức, cứ như vừa đánh vừa đùa giỡn vậy...
Nếu như hắn ta sử dụng sức mạnh của thanh kiếm thì trận đấu này sẽ nhanh chóng kết thúc mà thôi."
"Ngươi cũng biết Sát Thiên Ma Hoàng kiếm?"
Mộc Phiến La tỏ ra bất ngờ hỏi Chu Tước.
"Chíp chíp chíp!
Gì mà Sát Thiên Ma Hoàng kiếm chứ?
Cái tên đó là do các ngươi tự nghĩ ra mà đặt cho nó thôi.
Thật ra tên của thanh kiếm đó là..."
Chu Tước còn chưa kịp nói hết thì Cửu Trọng Tiêu liền biến mất ngay chỗ hắn vừa đứng, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Triệu Thường Côn, tay phải xuất ra một quyền nhằm vào giữa ngực Triệu Thường Côn, khiến cho Chu Tước chợt giật mình.
Tốc độ hiện giờ của Cửu Trọng Tiêu nhanh hơn khi nãy gấp mấy lần, hắn hành động nhanh đến mức Triệu Thường Côn không kịp phản ứng, ánh mắt chỉ khẽ hiện lên một tia bất ngờ.
"Chết đi, tên nhân loại thấp kém!"
Cửu Trọng Tiêu hét lớn, gương mặt hiển hiện lên tự tin cùng một điệu cười đắc thắng.
Một quyền này hắn xuất ra là sử dụng hết mười thành công lực kèm theo đó là Khí linh hữu hình Khí tức Bạch Hổ, ở khoảng cách gần sát như thế thì không ai có thể tránh được.
Triệu Thường Côn nếu như lãnh trọn đòn này thì không chết cũng sẽ bị thương rất nặng.
Và đó là điều mà Cửu Trọng Tiêu đang nghĩ, nhưng thực tế thì...
Bang!
Chỉ chưa đầy một nữa khoảng thời gian của một cái chớp mắt sau đó, gương mặt Cửu Trọng Tiêu chuyển từ tự tin thành ngạc nhiên sau đó chuyển sang ngốc trệ hẳn, nụ cười cũng biến mất nơi khóe miệng của hắn.
Tay phải của hắn, Huyết thủ của hắn đánh trực tiếp vào ngực của Triệu Thường Côn nhưng lại không hề chạm vào mà là xuyên thẳng qua.
Cửu Trọng Tiêu theo đà của cú đấm lao người về phía trước, hắn giậm mạnh chân trái liền đó định xoay người lại.
'Là hư ảnh?'
Trong đầu hắn suy nghĩ.
Nhưng hắn còn chưa kịp xoay người thì Triệu Thường Côn đã xuất hiện phía sau hắn, tung ra một chưởng ngay vào lưng.
Bang!
Cửu Trọng Tiêu bị Triệu Thường Côn đánh văng ra xa hơn mười thước, ngã sóng xoài ra đất, nhưng hắn liền lập tức đập mạnh hai tay xuống đất bật cả thân người trở dậy.
"Đánh nhau mà ngươi hét to quá làm ta có chút giật mình a!"
Triệu Thường Côn chế giễu hắn, liền sau đó lại biến mất.
Vết thương trên lưng Cửu Trọng Tiêu lập tức được Huyết Sắc Chiến giáp chữa trị.
Hắn đảo mắt quan sát nhưng không hề phát hiện ra sự di chuyển của Triệu Thường Côn.
Đầu óc hắn chợt hoang mang.
Hắn là đang mặc Huyết Sắc Chiến giáp, lại là đang ở vào trạng thái cuồng nộ, tu vi cảnh giới của hắn được đẩy lên cao cả mấy tầng, ấy vậy mà hắn không tài nào theo kịp chuyển động của Triệu Thường Côn.
Chỉ có một cách để giải thích đó là cảnh giới của tên nhân loại kia cao hơn hắn mà thôi.
Nhưng... một tên phàm nhân lại có tu vi cảnh giới vượt qua cả đại đế, chuyện này là hết sức vô lý, làm sao có thể xảy ra được cơ chứ?
Bành!
Triệu Thường Côn lại thoắt hiện bên hông Cửu Trọng Tiêu, một cước đá hắn văng lông lốc, kèm theo lời chế giễu.
"Này, sủa tiếp đi chứ, sao trông như chó mắc mưa thế?!"
Cửu Trọng Tiêu bật dậy, cáu giận, hắn vận hết lực lượng tung quyền tung chưởng đánh tới vị trí mà hắn nhìn thấy Triệu Thường Côn, nhưng mà dù có cố gắng cách mấy hắn cũng chỉ có thể đánh vào dư ảnh mà Triệu Thường Côn để lại.
Mặt đất xung quanh chỉ trong chốc lát đã bị Cửu Trọng Tiêu cày nát lên, hắn thở ra nặng nhọc, nhưng không phải vì hắn mệt, mà vì hắn cảm thấy bất lực.
"Huyết Ngục!"
Cửu Trọng Tiêu âm trầm nói, liền một màn chắn màu đỏ thẫm hình cầu xuất hiện bao quanh hắn, khối huyết cầu vừa được triển khai lập tức lan rộng ra bao trùm một khu vực rộng hơn năm mươi, sáu mươi thước.
Huyết Ngục là chiêu kiểm soát kẻ thù trên diện rộng độc nhất của Cửu Trọng Tiêu, toàn bộ không gian bên trong khối huyết cầu đều do hắn kiểm soát, hắn có thể tùy ý điều khiển bất cứ thứ gì, bất cứ kẻ nào nằm trong phạm vi của khối cầu.
"Ngươi vùng vẫy cho bản đế xem thử!"
Cửu Trọng Tiêu hai chân mày nhíu lại, vận khí tức điều khiển trọng lực bên trong khối cầu, hắn gia tăng trọng lực lên gấp hai mươi lần bình thường.
'Dưới trọng lực này, bản đế không tin là không thể bắt được ngươi!'
Cửu Trọng Tiêu âm thầm nghĩ.
Nhưng mà Cửu Trọng Tiêu đã quá tự tin vào khả năng của mình.
Rẹt!
Một đạo hắc kiếm khí khổng lồ bất chợt xuất hiện, chẻ đôi khối huyết cầu khiến nó trong khoảnh khắc tiêu tán.
Cửu Trọng Tiêu vội nhảy ra bên trái né tránh đạo hắc kiếm khí kia, trong lòng nổi lên hoảng, hắn có thể nhận ra được rõ ràng, đạo kiếm khí này chính là do Sát Thiên Ma Hoàng kiếm xuất ra, một khí tức tà ác quen thuộc của ngàn năm trước.
Còn đang hoang mang thì Triệu Thường Côn lại xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay táng mạnh vào gáy khiến hắn văng ra hai, ba thước ngã sấp mặt.
Cửu Trọng Tiêu hai tay nắm chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh, vô cùng giận dữ.
Hắn đường đường là một đại đế lại bị một phàm nhân khinh thường, sỉ nhục đến mức mất hết cả danh dự, còn ra thể thống gì nữa chứ?
Cửu Trọng Tiêu phẫn nộ, đập mạnh hai tay xuống đất, tạo ra một dư chấn, đồng thời nâng cơ thể bật dậy.
Không thể tha thứ!
Tên phàm nhân này tuyệt đối phải chết!
Hắn vận thân pháp bay lên cao, tới chổ của Hạo Nhiên Chính đang ngớ người ra.
Hạo Nhiên Chính dù có nằm mở cũng không thể tưởng tượng được một đại đế vang danh khắp Thiên giới như Cuồng Chiến Đế lại bất lực trước một tên phàm nhân.
"Cửu Trọng Tiêu...tên phàm nhân đó...?"
Hạo Nhiên Chính ngập ngừng hỏi.
Nhưng Cửu Trọng Tiêu không thèm quan tâm đến, hắn giơ cao tay phải lên, hô lớn.
"Tất cả Hoàng Kim Chiến tướng nghe lệnh!
Tiêu diệt hết tất cả những kẻ phía bên dưới cho ta, bất luận già trẻ lớn bé đều không tha!"
Cửu Trọng Tiêu phất tay một cái, ra hiệu cho đám Hoàng Kim Chiến tướng phía sau, liền lập tức bọn chúng bộc phát ra khí tức ngùn ngụt cả bầu trời, rất nhanh lao xuống bên dưới.
Cửu Trọng Tiêu, hắn, nếu như không thể một mình tiêu diệt tên phàm nhân kia thì hắn sẽ dựa vào số lượng, hắn không tin tên phàm nhân đó có thể một mình bảo vệ cho những tên yêu nhân thấp kém kia trước một trăm vạn Hoàng Kim Chiến tướng.
Triệu Thường Côn ngước lên nhìn đám Hoàng Kim Chiến tướng đang ào ạt bay xuống, ánh mắt không hề hiện lên tia lo lắng nào, ngược lại hắn là đang mong đợi điều này.
"Không phải chỉ mình ngươi mới biết chơi theo số đông a!
Ta cũng có đội quân của mình đấy!
Ra đây nào, mấy đứa!
Đã đến lúc trả thù rồi!".