Chương 14: Tiền có thể mua được nhiều thứ, kể cả lòng người.
Ngoại viện Thương Sơn phái.
Lục Thiên Cầm lặng lẽ đứng nhìn dòng thác chảy cuồn cuộn liên tục từ trên đỉnh Thương Sơn xuống.
Lúc này, nàng cảm thấy trống rỗng, cảm thấy bị bỏ rơi, cảm thấy bất lực.
Rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn nhau.
Nàng ở Ma Thần tông từ nhỏ, sớm đã quen cảnh quen người.
Là đệ tử chân truyền của tông chủ, do một tay tông chủ chăm sóc, truyền dạy.
Nàng xem tông chủ như phụ thân, xem Ma Thần tông như là nhà mình.
Nàng rất cố gắng tu luyện, nỗ lực hết mình, chỉ muốn cho Tông môn phát huy quang đại, chia sẻ phiền muộn cùng tông chủ.
Bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu cố gắng, cuối cùng nàng cũng bước lên chức Thánh Nữ Ma Thần tông, dưới một người, trên vạn người.
Nhưng chỉ vì một câu nói của một tên nam nhân xa lạ, tông chủ liền đem nàng gia nhập môn phái khác, thậm chí còn là Thập lưu môn phái, nhất cái môn phái hạ lưu tầng thấp nhất.
Nàng bỗng dưng mất tất cả, mất nhà, mất người thân, mất luôn cả tôn nghiêm.
Nàng không cam tâm!
Thực sự không cam tâm!
"Cầm nhi..."
Mãi suy nghĩ, Thiên Cầm chợt giật mình vì giọng nói phát ra phía sau.
Nàng quay lại liền nhìn thấy Tử Lân từ từ đi tới.
"Tông chủ!"
"Ngươi là đang làm gì?"
Tử Lân đi đến bên cạnh hỏi.
"Đệ tử chỉ là đang ngắm cảnh..."
Nàng nhỏ nhẹ đáp.
"Đừng giấu bản tọa, ngươi là đang suy nghĩ về chuyện vừa nãy, đúng không?"
"Đệ tử...."
Nàng cuối đầu.
"Cầm nhi, ngươi theo bản tọa từ nhỏ há không rõ tính tình của bản tọa?"
Tử Lân âm trầm.
"Đệ tử hiểu rõ.
Chỉ là.."
Nàng ngập ngừng.
"Chỉ là như nào?"
Tử Lân nhíu mày.
"Đệ tử không hiểu tại sao tông chủ đối với một cái chưởng môn Thập lưu phái lại nhường nhịn, thậm chí cung kính, sợ hãi như thế?"
Tử Lân chợt nhìn đệ tử bằng ánh mắt nghiêm nghị.
"Xin tông chủ bỏ qua!
Là đệ tử nhiều lời!"
Thiên Cầm sợ hãi quỳ xuống.
"Đứng lên!"
Tử Lân ra lệnh.
"Trước nay bản tọa đã bao giờ đối xử tệ với ngươi?"
"Chưa từng"
"Bản tọa để ngươi gia nhập Thương Sơn phái, đi theo Vương chưởng môn là muốn tốt cho ngươi"
"Muốn tốt cho đệ tử?"
Thiên Cầm ngốc trệ.
"Có những chuyện sau này dần dần ngươi sẽ hiểu.
Hãy tin tưởng bản tọa lần này"
"Được, ta tin tông chủ!"
Thiên Cầm gật đầu.
"Sáng sớm mai bản tọa cùng Hắc Bạch La sát sẽ trở về Ma Thần tông.
Ngươi ở lại, cố gắng trợ giúp Vương chưởng môn.
Đừng làm bản tọa thất vọng"
Tử Lân quay người bước đi, tránh không cho Thiên Cầm thấy được gương mặt phảng phất buồn của y.
Thiên Cầm là cô nhi Tử Lân nhặt được dưới chân núi Cổ Luân, nàng lúc ấy chỉ mới vừa lên sáu.
Xem xem khí chất và căn cốt của Thiên Cầm, Tử Lân quyết định đem nàng về Ma Thần tông nuôi nấng.
Từ đó nàng là do một tay hắn chăm sóc, hắn xem nàng như là con gái hắn, tài nguyên, võ học, tất cả hắn đều chu cấp cho nàng nhiều hơn bất cứ ai trong Ma Thần tông.
Hắn mong muốn Thiên Cầm một ngày nào đó sẽ có thể làm rạng danh Ma Thần tông, bước đến nhân sinh đỉnh phong.
Đó cũng là mong ước của rất nhiều bậc phụ mẫu đối với con mình ở Tinh Không Đại lục này, không chỉ riêng hắn.
Tử Lân hiểu cảm giác lúc này của Thiên Cầm.
Chính hắn cũng buồn khi phải để nàng ở lại Thương Sơn phái.
Nhưng hắn buộc phải làm vậy, không thể khác hơn.
Không phải vì mối quan hệ sư đồ giữa hắn và Vương Nhất Tự mà hắn phải làm thế.
Hắn làm, là bởi vì nghĩ cho tương lai của Thiên Cầm.
Chỉ cần Thiên Cầm ở cạnh sư tôn của hắn, nàng sẽ có thể tiến xa hơn rất rất nhiều trên con đường tu luyện.
Đó cũng là niềm an ủi của hắn.
Bậc phụ mẫu nào mà lại không muốn con mình ngày càng tiến xa, đạt được thành quả to lớn chứ?
"Đệ tử tuân mệnh"
Thiên Cầm ôm quyền, cúi đầu, dõi theo bóng lưng đang khuất dần của Tử Lân.
Sáng sớm hôm sau, tại sơn môn Thương Sơn phái.
"Vương chưởng môn, cáo từ!"
Tử Lân ôm quyền.
"Hẹn ngày tái ngộ!"
Vương Nhất Tự cũng ôm quyền đáp lại.
Sau đó Tử Lân cùng Hắc Bạch La sát ngự thiên phi hành bay đi.
Thiên Cầm đứng trông theo bọn người rời đi, ánh mắt chất chứa buồn.
Phút chốc sau.
"Ngươi còn định đứng đó tới bao giờ?"
Vương Nhất Tự hỏi.
Hắn quay người bước qua sơn môn.
"Đi! Triệu tập tất cả chúng đệ tử, bản tọa có việc cần thông báo."
Một lát sau, tại diễn võ tràng, một trăm đệ tử đứng xếp hàng ngay ngắn chờ lệnh.
Vương Nhất Tự an tọa bên trên trước đại điện, đứng bên cạnh là Mẫn Nhi, Thiên Tuyết cùng Thiên Cầm.
Vương Nhất Tự ôn tồn nói.
"Các ngươi vừa mới gia nhập Thương Sơn phái, theo điều lệ môn phái, đều trở thành đệ tử Ngoại môn.
Thời gian sau này, đạt được thành tựu nhất định, bản tọa sẽ cân nhắc các ngươi vị trí Nội môn đệ tử.
Hiện tại, Đệ tử nội môn sẽ chỉ gồm ba người: Mẫn Nhi, Thiên Tuyết và Thiên Cầm"
"Sư đệ (muội) tham kiến ba vị sư tỷ!"
Chúng đệ tử đồng thanh hô lớn, nhưng trong lòng còn rối bời hơn cả hôm qua.
Bọn chúng thân chỉ là đệ tử của một phân đà Ma Thần tông nhỏ nhoi ở Hàn Vân thành, dù có bị tông chủ lệnh phải gia nhập Thương Sơn phái cũng không có gì đáng nói đi.
Có trách thì chỉ trách số mệnh bọn hắn không tốt.
Nhưng mà...
Đến cả Thánh nữ của Ma Thần tông, uy nghiêm bề bề, dưới một người, trên cả vạn người, cũng bị tông chủ lệnh phải gia nhập Thương Sơn phái, thì đúng là không thể lý giải nổi.
Vương Nhất Tự lấy ra một không gian giới chỉ, sau đó đưa cho Thiên Tuyết.
"Hôm qua sau khi gia nhập Thương Sơn phái, các ngươi đều đã nhận được bí tịch nhập môn.
Hôm nay, bản toạ sẽ thưởng cho các ngươi mỗi người mười vạn linh thạch để tu luyện.
Chốc nữa, Thiên Tuyết sẽ phát cho từng người.
Đây xem như quà nhập môn của các ngươi a"
"Mười...mười vạn linh thạch...?"
"Ta không phải là đang nghe nhầm đó chứ?"
"Chưởng môn vừa nói...là...là...mười vạn linh thạch...mỗi người sao?"
Đám đệ tử hai mắt mở to, gương mặt ngạc nhiên nhìn nhau, bàn tán.
Ngay cả Thiên Cầm đứng kế bên cũng là hơi giật mình.
'Mười vạn linh thạch mỗi người xem như quà nhập môn?
Như này còn nhiều hơn cả tài nguyên chu cấp hàng tháng ở Chánh tông Ma Thần tông...'
"Sao? Các ngươi là đang chê ít?"
Vương Nhất Tự nhíu mày, hỏi.
"Đa tạ chưởng môn ban thưởng!"
Đám đệ tử trong lòng mừng rỡ không thôi, đều đồng loạt hô lớn.
Vương Nhất Tự giơ tay ra hiệu cho đệ tử im lặng, hắn lại nói tiếp.
"Bản toạ không rõ ở Ma Thần tông đãi ngộ là như thế nào.
Nhưng ở Thương Sơn phái, cứ mỗi tháng, bản toạ sẽ chu cấp cho các ngươi mỗi người mười vạn linh thạch để tu luyện.
Bản toạ chỉ cần một điều từ các ngươi.
Đó chính là: chăm chỉ tu luyện, vì môn phái cống hiến hết mình, làm cho cả Đại lục này biết đến cái tên Thương Sơn phái.
Các ngươi có làm được không?!"
"Được! Đệ tử làm được!"
Chúng đệ tử vỡ oà trong cảm xúc.
Phút chốc, cái cảm giác hoang mang của tất cả đều biến mất.
'Đơn giản! Đúng là xưa nay không gì là tiền không thể mua được, kể cả lòng người a'
Vương Nhất Tự khoé miệng hiển hiện lên nụ cười đắc ý.
Người trở nên hoang mang trong lúc này không ai khác chính là Lục Thiên Cầm.
Quà nhập môn đã là quá hào phóng đi, ngay đến cả chu cấp hàng tháng cho đệ tử cũng là gấp năm lần Ma Thần tông?
Một Nhất lưu Tà tông như Ma Thần tông thì nguồn tài nguyên cũng không cho phép vung mạnh tay như thế.
Thương Sơn phái chỉ là một cái Thập lưu môn phái nhỏ bé vừa mới thành lập, lấy đâu ra nhiều tài nguyên đến thế chứ?
Tên Vương chưởng môn này đúng là không đơn giản.
Hoặc là hắn đang gạt người.
"Được rồi! Giải tán! Tập trung tu luyện!"
Vương Nhất Tự ra lệnh cho chúng đệ tử.
"Rõ!"
Hắn sau đó đứng lên, nói với ba tên đệ tử Nội môn.
"Ba người các ngươi theo bản tọa vào trong đại điện bàn việc".