Descargar la aplicación
0.88% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 3: Chương 3: Chiêu mộ đại đệ tử.

Capítulo 3: Chương 3: Chiêu mộ đại đệ tử.

Chương 3: Chiêu mộ Đại đệ tử.

Vương Nhất Tự bày biện lại quầy hàng.

Nào là nghiêng mực, nào là nhập môn quyển, đều đặt trên một tấm vải trải bàn màu vàng trước mặt.

"Ta xem không giống chiêu mộ đệ tử, càng không phải là buôn bán gì cả, mà đây là mở quầy xem bói"

Hệ thống nhận xét.

"Ngươi thì biết cái gì chứ?

Cái tinh hoa ẩn trong những cái đơn giản.

Thương Sơn phái sau này sẽ trở thành môn phái đứng đầu trong các môn phái thì đệ tử của Thương Sơn phái cũng phải là tinh hoa trong số phàm nhân.

Chỉ những kẻ tinh hoa mới có thể nhìn thấu cái tinh hoa trong sự đơn giản này của ta.

Những kẻ khác không xứng!"

Vương Nhất Tự càu nhàu giải thích khi nghe hệ thống chế giễu.

"Ừ, để rồi xem xem cái tinh hoa này của chủ nhân sẽ mang lại hiệu quả như thế nào"

Hắn không màng đến hệ thống nữa cứ thế tiếp tục công việc của mình.

Đoạn một chút thời gian, khi đã sắp xếp đâu vào đấy, hắn hài lòng với thành quả của mình, lưng dựa ra ghế, hai chân bắt chéo, thoải mái chờ đợi.

"Thương Sơn phái chiêu mộ đệ tử?"

"Thương Sơn phái là môn phái nào thế?

Sao ta chưa từng nghe nói đến?"

"Chắc là một môn phái vừa thành lập nên vẫn chưa có tiếng tăm gì..."

Dân chúng, khách nhân đi đường nhìn thấy quầy chiêu mộ đệ tử của Thương Sơn phái đều là bàn tán, thắc mắc, đứng xem xem một hồi rồi lại rời đi.

Chẳng ai buồn quan tâm đến một cái môn phái không danh tiếng.

Cũng chẳng có ai lại muốn đăng ký ghi danh làm đệ tử của một môn phái không tên tuổi, nhất là một cái môn phái chiêu mộ đệ tử mà cứ như là mở quầy xem bói thế kia,chẳng có lấy một tí khí thế nào.

"Kỳ lạ, Thương Sơn phái ở tại Thương Sơn đỉnh, cách Hàn Vân thành không xa, cái đám người này làm sao như lại không hề biết đến môn phái ta?"

Vương Nhất Tự tay chống cằm thắc mắc.

"Thương Sơn phái từ Thập lưu phái trở thành Bát lưu phái, nhưng lại là tan rã đã hơn hai mươi năm nay, người không biết cũng chẳng có gì làm lạ"

Hệ thống giải thích.

"Với lại, chiêu mộ đệ tử mà như xem bói thế này, ai mà tới ghi danh kia chứ"

Hệ thống thêm vào.

Vương Nhất Tự hừ lạnh một cái.

"Đúng là lũ người có mắt không tròng, không thể nhìn thấy được cái tinh hoa này của ta"

"Ta nói chủ nhân, chiêu mộ đệ tử không phải cứ ngồi một chỗ như này là có thể được đâu a"

Một canh giờ, hai canh giờ... trôi qua.

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lúc này đã sắp xuống núi, chỉ còn le lói những tia nắng yếu ớt.

Dân chúng, người đi lại trong thành cũng thưa thớt hẳn đi.

Vương Nhất Tự hai tay chống cằm, đôi mắt lờ đờ, cảm giác buồn ngủ lấn át tới.

Hắn bực dọc, uể oải, duỗi thẳng tay chân sau đó đứng bật dậy.

"Mẹ bà, ngồi đây cả ngày trời mà không có lấy một ai đến đăng ký ghi danh là sao??"

"Chiêu mộ đệ tử không phải một sớm một chiều là có thể được.

Chủ nhân cần phải kiên nhẫn"

Hệ thống an ủi.

"Về!

Về Thương Sơn! Ngày mai lại tiếp tục!"

Hắn sau đó gom hết đồ đạc đang bày ở trên quầy cho vào không gian giới chỉ.

Vương Nhất Tự sau đó đi đến chỗ quầy bán mì nằm phía đối diện, ngồi xuống tại bàn.

"Ông chủ, cho ta một bát mì!"

Hắn gọi to.

"Đến ngay đến ngay!

Khách quan đợi một chút a!"

Ông chủ tiệm hồ hởi đáp lại.

Cộp!

Chỉ vài phút sau, người chủ tiệm đi đến, đặt bát mì nóng hổi nghi ngút khói xuống bàn trước mặt Vương Nhất Tự.

"Mì của khách quan đây!

Dùng thong thả a"

Vương Nhất Tự cầm đũa lên, dự gắp mì thì chợt khựng lại.

Hắn trông thấy trước quầy hàng một nữ hài tử khoảng chừng mười một, mười hai tuổi, ăn mặt rách rưới, toàn thân run rẩy, đứng đó, ngước nhìn người chủ tiệm.

Ánh mắt đờ đẫn, giọng nói run run sợ sệt, nữ hài tử nói với người chủ tiệm.

"Ông...ông chủ...có...có còn...chút đồ ăn...thừa...xin...xin...bố thí...với...ta...ta...đói..."

Ông chủ tiệm mì nhìn nữ hài tử kia với đôi mắt giận dữ, quát lớn.

"Vừa mới mở hàng lại gặp cái thứ ăn xin này, đúng thật là xui xẻo!

Không có đồ ăn thừa!

Cút!

Mau cút cho lão tử!"

Hắn huơ huơ tay điệu bộ tỏ ra hung dữ xua đuổi nữ hài tử kia đi.

Thất vọng, nặng nề mệt nhọc, nữ hài tử lê từng bước nặng trịch, lủi thủi bước vào trong con hẻm tối cạnh đó, tìm một góc, ngồi xuống, lưng tựa vào tường, hai chân co lại, hai tay khoanh lại đặt lên đầu gối, mặt cúi xuống tay.

Vương Nhất Tự trông thấy toàn bộ, cũng chẳng nói năng gì, vẫn dửng dưng ăn cho xong bát mì của hắn.

Một lúc sau, sau khi đã no bụng, Vương Nhất Tự gọi to

"Ông chủ, gói lại cho ta hai cái màn thầu!"

"Có ngay!"

Đặt vài đồng bạc trắng lên bàn, Vương Nhất Tự cầm lấy màn thầu rảo bước đi vào trong hẻm.

Hắn dừng lại trước nữ hài tử khi nãy, cúi xuống, tay đưa ra hai cái màn thầu.

"Nha đầu, cho ngươi này!"

Nữ hài tử chợt giật mình, liền ngẫng đầu lên xem xem là ai vừa lên tiếng.

Gương mặt nàng ngây thơ, lấm lem bụi bặm, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Tự.

"Cho...cho...ta sao...?"

Vương Nhất Tự khẽ mỉm cười ôn nhu đáp lại sự ngây ngô tội nghiệp của nữ hài tử.

"Đúng vậy!

Cầm lấy!"

Nữ hài tử liền vươn hai cánh tay gầy nhom, đôi bàn tay nhỏ xíu cầm lấy hai cái màn thầu nóng hổi.

"Đa...đa tạ...công tử..."

Nàng nói rồi liền sau đó ăn ngấu nghiến.

"Nha đầu, ngươi cứ từ từ, coi chừng mắc nghẹn a!"

Vương Nhất Tự, hắn, trông cảnh này rất quen.

Hắn ngay lần đầu tiên chuyển sinh ở thế giới này cũng là lâm vào tình cảnh tương tự như thế này.

Không tiền không bạc, không danh không phận, không người thân thích, càng không có tu vi cảnh giới, hắn khi đó lưu lạc lang thang đầu đường xó chợ, phải ăn xin sống qua ngày.

May mắn là hắn sở hữu hệ thống lại được một người tốt bụng giúp đỡ, tìm ra được cơ duyên của bản thân mới có thể thoát khỏi cảnh ngộ đó.

Hắn bây giờ cũng đang làm giống như người trước kia, giúp đỡ cho nữ hài tử này xem như trả đi một món nợ ân tình.

"Nha đầu, nhà ngươi ở đâu?

Nhân thân ở chỗ nào?

Sao lại lang thang ở Hàn Vân thành này?"

"Nhà...nhà...ta không còn... người thân...cũng...cũng...đã...mất..."

Nữ hài tử nghẹn nghẹn trả lời Vương Nhất Tự.

Suy nghĩ vài giây, Vương Nhất Tự ngồi xổm xuống trước mặt nữ hài tử, ôn nhu hỏi.

"Nha đầu nhà ngươi có hay không hứng thú trở thành đệ tử của bản toạ?"

Nữ hài tử chợt ngừng nhai, hai mắt chớp chớp, gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ, nhìn Vương Nhất Tự

"Trở...trở thành đệ tử...của công tử...?"

"...."

Hệ thống.

"Đúng vậy!

Đi theo bản toạ, gia nhập Thương Sơn phái!"

"Thương Sơn phái...sao?"

"Đúng!

Chính là Thương Sơn phái!"

"Sao ta...chưa từng...nghe đến...môn phái...này...?"

Như bị chọc trúng chỗ đau, gương mặt Vương Nhất Tự liền tối sầm lại, khoé miệng hắn hơi giật.

"Mặc kệ là ngươi có biết hay là không!

Đi theo bản toạ, trở thành đệ tử Thương Sơn phái, ngươi sẽ không còn phải chịu đói chịu khát, chấm dứt chuỗi ngày dài lang thang ở Hàn Vân thành.

Đây là cơ duyên bản toạ trao cho ngươi, có bắt lấy hay không là tùy thuộc vào ngươi!"

"Có thật là...sẽ không...còn phải nhịn...nhịn đói nữa không...?"

"Thật!"

Không hề suy nghĩ, nữ hài tử liền gật đầu đồng ý.

"Được, Thương Sơn phái, ta sẽ trở thành đệ tử của Thương Sơn phái!"

Vương Nhất Tự xoa xoa đầu nữ hài tử, hiển hiện lên cười ôn nhu

"Đi thôi!

Cùng bản toạ trở về Thương Sơn phái!"

Nữ hài tử khẽ gật đầu.

Vương Nhất Tự sau đó đứng dậy, ung dung bước ra khỏi con hẻm, theo sau, vội vàng bước chân nữ hài tử.

"Chủ nhân!

Ngươi không định đem nữ hài tử này gia nhập Thương Sơn phái trở thành Đại đệ tử đấy chứ??!"

Hệ thống hoang mang hỏi.


Load failed, please RETRY

Estado de energía semanal

Rank -- Ranking de Poder
Stone -- Piedra de Poder

Desbloqueo caps por lotes

Tabla de contenidos

Opciones de visualización

Fondo

Fuente

Tamaño

Gestión de comentarios de capítulos

Escribe una reseña Estado de lectura: C3
No se puede publicar. Por favor, inténtelo de nuevo
  • Calidad de escritura
  • Estabilidad de las actualizaciones
  • Desarrollo de la Historia
  • Diseño de Personajes
  • Antecedentes del mundo

La puntuación total 0.0

¡Reseña publicada con éxito! Leer más reseñas
Votar con Piedra de Poder
Rank NO.-- Clasificación PS
Stone -- Piedra de Poder
Denunciar contenido inapropiado
sugerencia de error

Reportar abuso

Comentarios de párrafo

Iniciar sesión