Vào sáng thứ bảy. Vào một ngày nghỉ trời nắng đối với một thanh niên lười biếng như tôi, thường gần trưa mới ra khỏi giường, nhưng có một việc là nếu tôi không vươn vai trước thì sẽ rất khó chịu. Tay tôi với khắp căn phòng nhỏ, khiến tôi cảm thấy khó chịu đến mức phải ngồi dậy. Dẫu biết rằng lần này lẽ ra mình không nên chào hỏi cả thế giới.
Tôi chớp mắt vài lần để điều chỉnh tiêu điểm mắt, rồi nhăn mặt khi tất cả những gì tôi thấy là trần của một căn phòng không hề quen thuộc với hệ thống trí nhớ tiểu não của tôi. Đây không phải là phòng của tôi. Đó cũng không phải là phòng ngủ của người bạn thân nhất của tôi mà tôi từng ngủ.
Anh em! Tôi đang ở đâu vậy? Tôi nhớ đêm qua đã ăn mừng thất bại thảm hại trong cuộc bầu cử chủ tịch hội học sinh với các thành viên trong nhóm của tôi . Tôi uống một ly rựu, sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi cho đến khi thấy mình nằm ở một nơi xa lạ.
"Ư" Một giọng nói the thé phàn nàn từ bên cạnh. Mọi suy nghĩ trong cái đầu đang bồng bềnh và bay bổng của tôi gần như không thể nghe thấy được nữa. Nó to như khi bạn chạm vào phanh của một chiếc ô tô. Người hay ma? Bộ não của tôi nhận thức và diễn giải kết quả với tốc độ ánh sáng. Mắt tôi mở to hoảng sợ trước tình huống hiện tại và nghe thấy. Điều này khiến tôi bắt đầu nghĩ, phải chăng những gì tôi đang trải qua phải có một sức mạnh siêu nhiên sen vào? Tiếng chăn sau đó làm lộ ra những sợi tóc dù sợ hãi nhưng tôi không chạy la hét gọi người khác đến giúp và tôi vẫn có thời gian để tưởng tượng như một câu chuyện mà tôi phải đối mặt. Bị một con ma góa phụ đánh và kéo tôi vào ngủ trong một căn nhà bỏ hoang, sau đó con ma này phù phép khiến căn phòng này trông sang trọng mặc dù nó thực sự là một căn phòng bình thường. Tôi đã nghĩ về nó quá xa, nhiều điều bí ẩn hơn về hoàn cảnh của cuộc sống, nơi ai đó đang nằm trong chăn từ từ di chuyển, và tôi nhanh chóng trượt đến mép giường. Xác nhận những gì tôi nhìn thấy là một con ma?
Khi chiếc chăn được vén ra, tôi mở to mắt ngạc nhiên tột độ. Ngạc nhiên gấp trăm lần ngàn lần gặp ma một người đàn ông cao lớn đã quen thuộc với tôi cả tuần, chuyển ánh mắt sang tôi trong khi vuốt mái tóc rối bù của mình.
"Ai Tin! Full Tinaphop Jirawatanakul."
Mày không cần phải nói với tao. Tao biết mày rõ đẹp trai, thông minh, cool ngầu và là chủ tịch hội học sinh mới. Người đã khiến tôi thua để tôi phải uống rượu say rồi lên giường với anh ta bây giờ, đồ khốn!
"Làm sao?" Ai Tin nằm nghiêng, hai tay ôm đầu và nói với tôi bằng cái giọng khiến tôi khó chịu nhất.
"Mày làm gì vậy?"
"Tối qua em làm rất tốt" Lời thoại của nó như thể nó đang chế giễu tôi, như một nhân vật xấu trong một vở kịch, khiến tôi rất tức giận.
"Mày đang nói về cái gì vậy?" Tôi ngồi xuống để cố gắng đấu tranh với nó, nhưng thay vào đó, tôi phát hiện ra một số sự thật.
Hey! Tôi không mặc quần áo! Và khi tôi mở chăn ra, tôi càng đập mạnh hơn. CÁI GÌ? Tại sao tôi phải trần truồng?
"Đêm qua em rất xấu xa." Anh chàng đẹp trai thì thào.
"Tin chết tiệt!" Cơn giận của tôi đã lên đến đỉnh điểm. Mày đang nói về cái gì vậy? Tao không thông minh như mày, tao không hiểu.
"Bằng chứng ở trên sàn nhà." Ánh mắt và giọng điệu của người cao lớn này rất nghiêm túc. Tôi thề rằng nó không phải dạng vừa đâu , được cả thế giới biết đến với tư cách là học sinh xuất sắc, đại diện Olympic và chủ tịch hội học sinh nhận được nhiều phiếu bầu nhất trong lịch sử.
Tôi nhìn xuống sàn nhà, có một cú sốc khác gần như khiến tôi đau tim. Quần áo nằm rải rác theo nhiều hướng khác nhau trên sàn nhà cho thấy sự thô lỗ của hung thủ. Khi nhìn thấy chiếc quần lót trên sàn nhà, đó là một màu sắc quen thuộc. Không cần phải nói nó là của ai... nó là của tôi. ha! Hơn nữa, gần đó là một hộp đen có thể nhìn thấy từ cách xa hàng trăm mét.
Hộp bao cao su.
"Ba gói đã biến mất, nhưng vẫn còn những gói còn thừa nếu mày hứng thú thêm một lần nữa." Nó liếm môi và xoa cằm, giống như một tên trộm tâm thần trốn trong bốt điện thoại cũ chờ cơ hội để cướp đi một cô gái. Tôi chắc chắn đây là một giấc mơ. Thức dậy. Thức dậy. Tỉnh dậy đi, đồ khốn!
"Mày không cần mơ nữa"
"Đây là một giấc mơ!" Tôi tranh cãi và cứ lặp đi lặp lại với bản thân rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Tôi đã cố véo tay, véo mặt, véo chân hết lần này đến lần khác. Nhưng... đau!
"Còn đau không?"
"Không phải!"
"Tao sẽ làm mày một lần nữa" Người cao lớn cúi xuống và thì thầm gần tai tôi bằng một giọng khàn khàn.
"Muốn tao đập đầu mày sao? Tránh ra!" Tôi đe dọa và giật lấy chiếc bao cao su bị xe ra để vứt đi, tên ngốc này mỉm cười, nó quay sang lấy thứ gì đó trên bàn cạnh giường và quay lại với một thứ hoàn toàn xa lạ.
"Cầm lấy cái này, tao sẽ giúp mày."
"Đây là gì?" Tôi cau mày, giật lấy thứ đó từ tay của nó và nhìn chằm chằm vào vật đó. Gel bôi trơn!
"Đồ khốn nạn Tin!" Cuộc nó chuyện bắt đầu cho đến khi tôi không thể kết thúc câu nói của mình. Bởi vì nó tóm lấy tôi và kéo tôi lên giường một cách nhanh chóng, nó đè lên người tôi, bằng mọi cách giữ tôi lại để tôi không thể trốn thoát.
"Tại sao mày im lặng?"
"Miệng của tao đau." Ừm... đây là lý do mà một thằng ngốc như tôi nghĩ ra. Mày đã biết điều đó, phải không? Mẹ kiếp!
Sau khi trường có được tân hội trưởng hội học sinh nổi tiếng nhất trong lịch sử kể từ khi thành lập, bắt đầu từ các hoạt động học tập, thể thao, chàng trai đó cũng lọt vào tầm ngắm của tất cả các cô gái. Cả trường thậm chí đang nói về điều này, ngoại trừ những người bạn thân của tôi, những người tự coi mình là đối thủ của chủ tịch hội học sinh. Chúng tôi đã bị đánh bại một cách rất nhục nhã.
"Đừng nói về tên khốn đó." Tôi hét vào mặt những người bắt đầu cuộc trò chuyện. Chết tiệt! Mọi người đã đứng về phía của nó.
"Ồ, có phải vì mày thua không, thằng khốn?" Mày quá tàn nhẫn, thực sự.
"Tao chỉ là không muốn nghe tên của nó." Tôi né tránh. Ai mà thừa nhận thất bại? Trái tim tôi bắt đầu cháy.
"Làm quen đi. Mày sẽ nghe thấy cái tên đó trong một thời gian dài." Tôi cảm thấy khó chịu, vì vậy tôi quyết định bỏ đi, nhưng tôi nên đi đâu tiếp theo đây? Hửm? Nhìn trái nhìn phải, không một bóng người qua lại. Tôi nhìn lại họ.
"Tối nay tụi mày đi đâu?"
"Tao muốn học bài."
"Tao muốn ăn ở nhà."
"Tao buồn ngủ."
"Tao muốn ngủ." Po, Win, Pat và Yo luân phiên nói chuyện với nhau tại đây.
"Thôi, kệ đi, để tao yên." Tôi làm bộ mặt buồn bã, mong được thương hại nhưng thực ra họ chỉ nhún vai và bỏ đi. Những người bạn không chung thủy! Tôi chỉ chọn chơi bóng rổ. Tôi gọi bạn tôi để gặp nhau trên sân bóng rổ. Trước đó, tôi đã đi vệ sinh.
"Ừ..." Tôi nghe thấy một giọng nữ gần đó. Tôi chầm chậm hướng về nơi phát ra giọng nói.
"Em thích anh, Tin." Tôi lén nhìn. Tôi đoán, cô ấy không phải là học sinh ở đây. Một cô gái có đôi môi mỏng và chiếc mũi nhỏ cũng như làn da trắng, sau đó là Ai Tin! Tôi nhớ đêm đó. Hey! Tại sao tôi lại nghĩ về điều đó? Tôi lắc đầu và rũ bỏ ý nghĩ đó nhanh nhất có thể.
"Xin hãy nhận bông hoa này". Cô gái đang quỳ gối nói. Sau đó, anh chàng điển trai đỡ cô gái đứng dậy nhưng suýt vấp ngã. May mắn là người đẹp trai đã nhanh chóng nắm bắt được nó. Giống như trong phim truyền hình dài tập.
"Muốn ói."
"Ai đó?" Mẹ kiếp! Tôi nên làm gì? Hãy suy nghĩ để tìm một cái cớ. Tôi nhìn vào tay tôi. Ah! Điện thoại di động!
"Mẹ ơi, con đang chơi bóng rổ nên con sẽ về trễ" Tôi giả vờ như đang nghe điện thoại. Anh chàng đẹp trai sẽ không biết bởi vì nó không thông minh.
"Mày ổn chứ? Quay điện thoại lên kìa." Người đàn ông cao lớn đã ở bên cạnh tôi một lúc rồi mỉm cười với tôi, tôi từ từ hạ điện thoại xuống và kiểm tra nó. Chết tiệt! Sao cóó thể thực hiện cuộc gọi với một chiếc điện thoại di động lộn ngược. Thằng học sinh lớp 12 ngu ngốc Gun!
"Tao thường làm thế này." Mày định úp mặt tao vào người tao hả? Người đàn ông đẹp trai thậm chí còn cười cho đến khi cô gái đến gần.
"Anh Tin, anh cười cái gì vậy?" Tin quay sang cười với cô gái.
"Có thằng điên ở đây kìa." Điên à? Đồ khốn! Tôi muốn đấm vào mặt nó, nhưng tôi đã không làm thế vì có một cô gái xinh đẹp trước mặt tôi.
"Có một người điên ở đây?" Đừng lặp lại. Tôi bị tổn thương khi nghe điều đó. Anh chàng đẹp trai cười như được mùa.
"Hoa này, anh lấy." Nó nói tiếp.
"Cám ơn anh Tin". Cô gái nhảy cẫng lên vì sung sướng.
"Học hành chăm chỉ nhé". Anh chàng đẹp trai vừa nói vừa xoa đầu cô gái trong khi mỉm cười.
"Vâng. Chúng ta có thể chụp ảnh chung không?" Tôi sờ lên mặt sợ có gì đó không ổn. Hóa ra cô gái đã đưa cho tôi điện thoại di động của cô ấy để chụp ảnh hai người họ. Tôi di chuyển vị trí trước mặt họ. Ngay lập tức tôi ra hiệu cho họ tạo dáng. Sau đó tôi đưa điện thoại lại cho chủ nhân của nó.
"Không đẹp rồi , chụp sefile đi." Mình thật xấu tính với em ấy.
"Anh Tin, chúng ta selfie đi." Cuối cùng tôi bỏ cả hai ở đó vừa đi vừa càu nhàu.
...
"Mày, ra sân bóng rổ chơi đi"
"Tao không chơi đâu" Tôi đã nói với người bạn mà tôi đã chơi bóng rổ trước đây. Ngay lập tức tôi đi bộ đến bến xe buýt để về nhà.
Vào buổi chiều, hội học sinh đã tổ chức một cuộc họp với các trưởng câu lạc bộ để thảo luận về ngân sách của mỗi câu lạc bộ cho việc sử dụng chúng. Tôi, với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ Universal Music, buộc phải tham dự cuộc họp này. Tôi không muốn gặp anh ta, hội trưởng hội học sinh hống hách.
Khi tôi bước vào, tất cả các ghế sau đã có người ngồi nên tôi ngồi ở phía trước, gần với chủ tịch câu lạc bộ may vá. Sau đó, hội trưởng hội học sinh bước vào phòng. Giống như trong phim có doanh nhân giàu có. Rồi hội trưởng hội học sinh nhếch khóe môi lên cười với tôi, mày dùng botox hết hạn để cười toe toét như vậy à? Tôi quay sang giả vờ nói chuyện với chủ tịch câu lạc bộ bên cạnh đang làm công việc của mình.
"Hôm nay, chúng tôi đã gọi tất cả các bạn để làm rõ ngân sách sẽ được phân bổ cho từng câu lạc bộ. Chúng tôi sẽ xem xét nó bằng cách lập danh sách tên các câu lạc bộ mang tên các trường". Một trong những thành viên hội học sinh nói, lấy ra một chiếc micro mà mọi người đều nghe rõ.
"Có nghĩa là?" Chủ tịch câu lạc bộ thư viện hỏi , khiến những người khác nghi ngờ, và tôi cũng vậy.
"Câu lạc bộ nào mang lại nhiều tên tuổi nhất cho trường trong ba năm qua, được phân bổ ngân sách nhiều nhất, sau đó giảm dần." Khi họ kết thúc, chủ tịch của Câu lạc bộ Grand Garden đứng dậy và chế giễu những người bất đồng chính kiến. Tôi cười mãn nguyện. Ít nhất là có quyền lực trong tay của hội học sinh.
"Hay là không cần phải có ngân sách?" Câu cảm thán gây ra sự im lặng giữa những tiếng ồn ào từ các chủ tịch câu lạc bộ.
"Sao cũng được." Thực sự, nhiều người sẽ không đồng ý, nhưng họ không thể nói nhiều. Họ sợ rằng ngân sách sẽ bị cắt cho đến khi họ không đóng góp cho câu lạc bộ như đã nói, một người phát ngôn với mọi người trước khi bật máy chiếu để chiếu nó trên màn hình.
1. Câu lạc bộ Tihieenn tài: 50.000 Bạt
2. Câu lạc bộ Olympic học thuật: 50.000 Baht
3. Câu lạc bộ Siêu Toán: 10.000 Baht
...
30. Universal Music Club 2000 Baht.
Tôi đã đọc nó hai lần. Câu lạc bộ số 30 Universal Music nhận được ngân sách 2000 Baht? Không phải đô la Mỹ, mà là Baht. Này không đủ! Tôi đứng dậy và hét lên trước sự bất công này. Tôi cần một lời giải thích.
"Nếu có vấn đề gì xin hãy nói chuyện với hội trưởng hội học sinh sau cuộc họp." Tôi nhìn hội trưởng hội học sinh. Nó nhướng mày và mỉm cười với tôi. Nó biết và tin rằng tôi sẽ giận nó. Hah! Dù sao tao cũng sẽ không để mày đi. Tao cần giải thích, nếu mày nói với tao rằng chỉ có hai nghìn, mày sẽ bị giết.
Sau cuộc họp, mọi người bước ra khỏi phòng, chỉ để lại người đàn ông đẹp trai và các thành viên trong nhóm của anh ấy quay lại và nhìn tôi.
"Mày đang chế giễu tao, phải không?" Tôi đã nói. Nó rời mắt khỏi tập tài liệu ngước lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
"Sao tao lại chế giễu mày?"
Hả? Tại sao lại chế giễu?
"Ừ... có lẽ mày đang ghen tị vì tao đẹp trai hơn." Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra vì một lý do nực cười nào đó. Sáng nay tôi không ăn ngũ cốc với sữa nên đầu óc của tôi hơi kỳ lạ, nên người đẹp trai vẫn đang cười và nhìn chằm chằm tôi. Sau đó nó đứng dậy và bước ra ngoài. Tôi đến gần và chặn anh ta lại. Đừng nghĩ rằng mày sẽ thoát khỏi tao.
"Tao vẫn chưa xong." Người đàn ông cao lớn thở dài mệt mỏi, trong khi người đáng đó lẽ ra phải là tôi. Như thể nó bị khóa từ bên trong. Tôi nhìn vào chủ tịch hội học sinh với khuôn mặt căng thẳng, và nó không nói bất cứ điều gì.
"Hãy nhìn kỹ vào miệng của tao." Tại sao thế?
"Oh, môi mày màu đỏ." Tôi tự nguyền rủa mình, buột miệng nói mà không suy nghĩ, nhưng tôi rất vui vì tôi có thể chọc cười nó. Nhưng tôi cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy nó cười một cách khó chịu.
"Môi của mày màu hồng." Nó nghiêng người lại gần tôi hơn bao giờ hết cho đến một cách nguy hiểm.
"Tao không tô son. Đó là điều tự nhiên."
"Tôi không quan tâm."
Chúng tôi lại cãi nhau. Sau đó, người đẹp trai lại gần hơn nhìn chằm chằm vào môi tôi và nó liếm môi. Tôi biết vị trí của mình không an toàn, định bỏ đi nhưng lại bị mắc kẹt.
"Mày định làm gì?"
"Người thông minh cũng nên biết." Tôi không thể nghĩ được nữa. Người đàn ông đẹp trai nhướng mày nhanh chóng đứng thẳng người. Mày sẽ tha cho tao, hội trưởng hội học sinh?
"Mày rất giỏi trong việc chuyển hướng."
"Đó là một lời khen hay một lời xúc phạm?" Tôi cau mày.
"Mày tự suy nghĩ đi." Nó kết thúc cuộc trò chuyện và chạm vào môi tôi như một kẻ ngốc. Trước khi kéo tôi đi, nó đã mở cửa. Tôi sẽ hét to nhất có thể sau khi bị kéo rời khỏi đó. Tuy nhiên, tôi đã bỏ cuộc khi nhìn thấy bên ngoài vì có nhiều fan hâm mộ của người đẹp trai. Có thể sau này tôi sẽ bị ném giày.
"Mình nên làm thế nào?" Khi tôi nhún vai và suy nghĩ một cách lo lắng. Hai ngàn Baht? Tôi sắp bị đấm bởi các thành viên khác, những người đang chờ đợi kỳ vọng từ chủ tịch câu lạc bộ của họ.
Tôi nên làm gì?
Không có nhiều bí mật trong thế giới này.
Tôi đã không nói với các thành viên câu lạc bộ âm nhạc về ngân sách . Có vẻ như vũ trụ không cho phép điều đó. Vài cặp mắt giận dữ nhìn tôi chằm chằm như thể chúng sẽ quấn tôi lại và trao cho lũ cá sấu con. Kinh hoàng!
"Xin chào." Tôi vẫy tay trong khi mỉm cười. Không ai trả lời. Một trong số họ nheo mắt nhìn tôi. Tôi chỉ cảm thấy như harakiri ngay bây giờ.
"Ngồi đây." Pat, tay trống hỏi , bảo tôi ngồi giữa họ.
"Tụi mày đã biết?" Tôi nói với giọng trầm. Thôi nào, đây là câu lạc bộ âm nhạc, không phải câu lạc bộ Phật giáo.
"Tao đã biết ngay từ phút đầu tiên mà hội học sinh thông báo." Yo nói.
"Người đứng đầu câu lạc bộ phim tài liệu Manline bước vào và nói rằng câu lạc bộ âm nhạc có ngân sách 2000 Baht." Pat khịt mũi.
"Tao không thể tin được." Người chơi guitar nói với giọng buồn bã.
"Chà, tao không thể tin được, nhưng đó là tất cả những gì tao có thể nói." Đã cố gắng thương lượng với người đẹp trai và chiến đấu với nó, nhưng vô ích. Tên khốn đó có trái tim đen tối.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Nó ấy ném câu hỏi và quay sang các thành viên khác để cho ý kiến của họ. Mọi người đều im lặng, không thể nghĩ được gì lúc này. Tôi với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ, thay thế người đang tham gia chương trình trao đổi ở Pháp, mặc dù tôi hơi thông minh và khôn ngoan, nhưng tôi đã đề xuất một điều mà tôi đã nghĩ đến kể từ khi rời khỏi phòng họp.
"Chúng ta cần gây quỹ ."
"Hửm?" Mọi người trong phòng cau mày. Tôi đã giải thích đề xuất của mình.
"Khi số tiền được phân bổ không đủ, chúng ta phải lấy thêm."
"Làm thế nào để gây quỹ?" Pat hỏi , nhìn vào mắt tôi, và tôi không hiểu.
"Chà... biểu diễn tại quán bar hoặc tham gia một cuộc thi của ban nhạc."
"Tao đồng ý. Như vậy cũng tốt." Yo vừa nói vừa gật đầu. Và những người khác nối tiếp nhau, bởi vì chúng ta có rất ít lựa chọn vào thời điểm này.
Và đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Thực sự có những cách khác thú vị và khả thi để kiếm tiền.
"Vậy kế hoạch là gì?" Sound, người chơi keyboard, người đã ngồi yên lặng suốt thời gian đó hỏi .
"Chúng ta có hai mươi thành viên. Chúng ta chia thành hai đội . Một đội dành cho buổi biểu diễn ở quán bar, đội còn lại dành cho cuộc thi của ban nhạc, kết thúc một ngày bằng việc đánh giá." Tôi giải thích một cách nghiêm túc.
"Ai đồng ý?" Yo hỏi những người khác. Phù! Mọi người đều giơ tay. Tốt đến mức tôi muốn khóc, ít nhất đề nghị của tôi là hữu ích. Thật sai lầm khi thương lượng với hội học sinh hống hách đến mức lời nói của tôi trở nên vô ích.
"Vậy thì..." Tôi nói với mọi người, trước khi thảo luận về phương pháp.
Điều đầu tiên chúng ta làm là bốc thăm chia đội . Ta có một đội thứ hai cần tìm một cuộc thi ban nhạc trong khoảng thời gian ngắn, được đánh giá trong ít nhất một ngày. Sau đó, đội đầu tiên phải tìm một bữa tiệc và kiếm một quán rượu sẽ chơi nhạc bắt đầu từ tối nay. Yo và Pat trông tốt đến mức tôi có thể để nó cho họ. Riêng tôi và các thành viên khác, chúng tôi vẫn còn bối rối với những nét buồn trên gương mặt vì cuộc thi này quá hiếm hoi.
Tôi muốn ngất đi!
"Anh Gun, sự kiện này rất thú vị." Em khóa dưới M.5 cho tôi xem màn hình iPhone.
Cuộc thi ban nhạc trẻ
Thú vị, nhưng ở Khon Kaen rất xa, nơi chúng tôi không có nhiều thời gian để tập hợp ban nhạc của mình cho cuộc thi. Và còn rất nhiều thứ khác mà mọi người đang tìm kiếm cho đến nay nhưng tôi đã không thể tìm thấy chúng.
"Tôi nghĩ rằng sự kiện này thú vị." Học sinh mới lớp M.4 vừa nói vừa đưa màn hình điện thoại của mình ra cho mọi người cùng xem. Cuộc thi hát trong nghi lễ buộc dây Phatthasima Luk Nimit
Làm thế nào lại biết đến thời điểm này, thời điểm mà mọi người đổ xô đi xem chi tiết về Chùa Wat Pidthong?
...
"Em có chắc không?" Các em khóa M.4 quay sang các em khóa M.5 với vẻ mặt lo lắng. Tôi, với tư cách là một giọng ca, tưởng chừng muốn tự tử, nhưng tôi không thể lùi bước khi chạm vào những bậc thang trên sân khấu chờ đợi tiết mục tiếp theo.
Buổi trình diễn phải tiếp tục!
"Chuyện đã đến mức này rồi, mày nên chuẩn bị tinh thần đi." Tôi quay sang cổ vũ.
"Đúng."
"Nào, các bạn. Hãy nắm lấy cơ hội này."
Tôi ra hiệu cho họ và chúng tôi bước lên sân khấu cùng nhau.
Tôi đã nhảy và nhảy. Chúng tôi có thể thấy khán giả từ bên dưới sân khấu đang khiêu vũ với chúng tôi. Tôi chỉ có thể mỉm cười.
Ai sẽ tin, nhưng để tôi nói với bạn rằng chúng tôi đã giành vị trí thứ hai và nhận được 10.000 Baht tiền thưởng, gấp năm lần so với ngân sách do hội học sinh đưa ra. Mặc dù đó không phải là thể loại âm nhạc của chúng tôi, nhưng một điều bạn có thể cảm nhận được là mọi người trước sân khấu thực sự thích màn trình diễn của chúng tôi. Vui đến nỗi mười người phải kéo chúng tôi ra khỏi sân khấu vì sợ náo loạn.
A! Đây là một kinh nghiệm tàn bạo!
Trước khi về, chủ nhà mời chụp ảnh kỷ niệm và nói sẽ đóng khung ảnh cho chúng tôi để treo ở nhà.
"Mọi người đều đang cười." Vị giám khảo cấp cao nói với mọi người đang đứng trên sân khấu, tôi quay lại nhìn các thành viên và giơ ngón tay cái với họ trước khi quay lại mỉm cười với máy ảnh, nụ cười mà tôi cảm thấy thật hạnh phúc.
Bất đồng giữa những người hâm mộ địa phương nán lại cổ vũ cho sự ủng hộ của họ. Khi pháo hoa được bắn lên ở sau hậu trường, tôi thầm mỉm cười hài lòng.
Tôi bước vào trường như thường lệ, cảnh tượng hàng chục học sinh trong trường nhìn tôi chằm chằm khiến mọi thứ trở nên xa lạ. Một số nhìn thấy tôi cười và cười, một số vỗ tay, một số la hét thậm chí còn quyến rũ hơn.
Tôi nhìn xuống quần, tôi không thấy gì cả. Tôi càng đi, càng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Chết tiệt! Cuối cùng tôi đã chạy đến chỗ bốn người bạn của mình ở chỗ quen thuộc, nhưng khi họ nhìn thấy tôi,
"Mày đang làm gì vậy?"
"Tao có đẹp trai không Win?" Po nói, đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của mình. Trong khi đó Yo và Pat đứng dậy và khiêu vũ.
"Rất đẹp trai, anh bạn." Win trả lời xong rồi lại làm động tác lạ lùng đi theo tôi. Tôi đã cho anh ta một cái nhìn bối rối và ngu ngốc.
"Ôi, anh đẹp trai và sến đây rồi." Yo nhìn tôi rồi quay lại và cười với những người còn lại.
"Có chuyện gì với mày vậy?" Tôi bối rối.
Win mở clip trên điện thoại của nó và cho tôi xem.
Chết tiệt! Đó là buổi hòa nhạc tối qua.
"Ngạc nhiên hả mày?" Yo đặt khuỷu tay lên vai tôi.
Lập tức tôi tắt clip rồi bắt Po mở áo khoác ra. Tôi đội nó lên đầu. Lúng túng.
*
(tiếng ồn)
"Mày, xếp hàng." Pat huých tôi kêu lên. Tôi từ từ ló mặt ra khỏi áo khoác, nhưng khi tôi nhìn, tất cả bạn bè của tôi vẫn đang mỉm cười và cố gắng nhịn cười. Tôi lắc đầu.
"Tao không đến."
"Mày phải đến." Win đã cảnh cáo tôi rồi, tôi phải trùm áo khoác kín đầu như bị cáo bị cảnh sát đưa đến để đầu thú.
"Mày là thằng khốn nạn, thằng khốn."
"Nó nảy nhanh đấy các bạn."
"50.000 like, 3.000 share bác ạ."
Tôi không muốn nghe bất cứ lời khen ngợi nào . Xin đừng chọc ghẹo tôi.
Từ chỗ thường ngồi ở hàng ghế đầu, hôm nay tôi phải trốn và đứng ở phía sau vì không muốn nói chuyện với ai.
"Tiếp theo là trao giấy chứng nhận cho học sinh có thành tích học tập". Phó hiệu trưởng đeo kính dày như bức tường của một ngôi đền nói vào micro. Lúc đầu, tôi trốn trong áo khoác, thò đầu ra chúc mừng đứa bạn thân lên nhận chứng chỉ. Rốt cuộc, toàn bộ học sinh đang nhìn chằm chằm vào những sinh viên xuất sắc, vì vậy tôi không còn là mục tiêu của họ nữa.
Tôi đã sống sót!
"Các học sinh lớp M.6 là em Tinaphop Jirawatanakul M.6-1 và em Prawee Danuchaisoonthorn M.6-2." Tiếng vỗ tay vang dội, nhất là khi mỹ nam bước ra khỏi hàng và khi anh quay lại mỉm cười trước ống kính khi nhận bằng, những tiếng hét ầm ĩ vang lên như thể fan đụng phải người nổi tiếng hay nghệ sĩ nào đó.
Huh! Mày chỉ học giỏi? Hay đẹp trai. Mát mẻ, dáng chuẩn, da trắng, sáu múi.
Chết tiệt! Tôi đang nói về cái gì vậy? Tôi nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ của mình ra khỏi đầu trước khi vỗ tay thật to khi Po bước lên nhận bằng khen.
"Tiếp theo chúng tôi sẽ công bố danh sách những học sinh đã được chọn làm đại diện cho cuộc thi Olympic học thuật."
"Em Tinaphob Jirawatanakul M.6-1, Môn Hóa."
Tiếng hú hét lại một lần nữa vang lên. Cho đến khi tôi phải bịt tai lại vì khó chịu.
Hả, đẹp trai hả? Ít ra tôi cũng có cái gì đó khá hơn, ưa nhìn hơn!
"Em Prawee Danuchaisoonthorn M.6-2, Môn Toán."
"Rất tuyệt!" Tôi hét lên bằng tất cả sức lực của mình. Đó là bạn của tôi. Bạn tôi rất tài năng.
Po này là vị thần của toán học. Tái sinh thành Euclid. Nó có thể hoàn thành trong mọi bài kiểm tra toán. Điểm thu thập từ lớp 1 đến giờ có thể là 98 đến 100, điên thật!
"Tiếp theo." Cái gì ? Tôi đứng cho đến khi bắp chân sưng lên, mạch máu tắc nghẽn và trái tim tôi rên rỉ.
"Rất vui. Bởi vì học sinh của chúng ta đã làm rạng danh phòng giáo dục quận thành phố."
"Ồ, tuyệt vời." Mọi người đều ngạc nhiên trước những gì phó hiệu trưởng nói. Cá nhân tôi muốn xem ai có thể xứng đáng với danh xưng của ngôi trường đã được công bố sau khi các học sinh đạt được thành tích học tập và đại diện cho các kỳ olympic học thuật.
"Xin vui lòng các sinh viên từ ban nhạc Universal Music đã tham dự cuộc thi hát tại buổi lễ Phatthasima Luk Nimit Binding tối qua để tiến lên."
Mọi người vỗ tay ầm ĩ. Tiếng hét này cũng to hơn của tôi. Chúng ta phải chúc mừng những người tài năng, phải không?!
Vậy tại sao mọi người lại quay sang tôi?
"Làm ơn các học sinh từ ban nhạc Universal Music đã tham gia cuộc thi hát tại buổi lễ Phatthasima Luk Nimit Binding hãy lên phía trước
Này !!
Chính là tôi.
Tôi không muốn đến đó . Cố rời mắt khỏi hàng trăm người, nhưng đám đàn em M.4 và M.5 trong băng kéo tôi ra đầu hàng.
"Trường chúng ta học thuật rất xuất sắc. Âm nhạc cũng không thua kém. Một tràng pháo tay cho các học sinh câu lạc bộ Âm nhạc toàn cầu nữa." Hiệu trưởng nói cho tất cả học sinh nghe và quay sang nhìn tôi và vỗ tay.
Thật ra nó không xấu hổ như tôi nghĩ. Thậm chí tự hào.
"Và bên cạnh giải thưởng mà ban nhạc nhận được từ cuộc thi tối qua, một người tốt bụng cũng đã quyên góp 30.000 baht để hỗ trợ các hoạt động của câu lạc bộ." Thầy hiệu trưởng nói xong, mọi người trong ban xô đẩy tôi để lấy phong bì tiền. Tiếng hét ầm ĩ của đôi nam nữ khiến tôi chợt nhớ ra một điều.
Tao nổi tiếng, đẹp trai hơn mày!