Descargar la aplicación
24.39% Grand Ower / Chapter 10: Chương 7: Khu ổ chuột II, ngôi làng I

Capítulo 10: Chương 7: Khu ổ chuột II, ngôi làng I

"đây là nơi mà mẹ em sống à"

"vâng"

nó khá là tồi tàn, nó giống một cái lều hơn là nhà ở

cái lều chỉ có 2 vật dụng làm ra, 2 cái gỗ mục dài chống lên và một cái miếng vải bự, họ cột đằng sau lại để không bị rớt xuống, đúng là bèo thật, nhìn như sắp sập vậy

có lẽ nơi này không thể nào phù hợp để nghỉ dưỡng hoặc để nghỉ ngơi, nó chỉ đủ để đựng một ít đồ, hoặc là có thể thấp kém hơn cả cái chuồng heo

"thật à"

tôi hoang mang

"vâng ạ"

có lẽ là khu ổ chuột này không được rồi, khi về phải báo cáo lại thôi

"để chị chữa trị thử"

"chị chữa trị được à"

"uhm"

nói xong tôi chui vào bên trong, mùi hôi bay thẳng vào mũi, xộc lên não tôi

"[đã miễn nhiễm]"

hôi quá nên độc à, không biết mình có chữa được chỗ này không

trước mặt tôi là một và cô gầy gòm đang có biểu hiện sốt cao, những triệu chứng như khó thở và đau đầu hiện rõ, nếu như có một tác động nào đủ mạnh thì sẽ có khả năng chết luôn, tôi có lẽ phải thử trước

khi bắt đầu, tôi đọc thần chú

"|hỡi các vị thần theo dõi con, hỡi những người trị vì trên bầu trời, xin hãy ban cho con một ít sức mạnh và cứu chữa người này|"

mỗi lần đọc cái này thì cái cảm giác khó chịu nó cứ dâng trong lòng, tôi cũng không hiểu cảm giác này là cảm giác gì

những triệu chứng của cô ấy đã biến mất, chỉ còn mỗi cơ thể gầy gòm đó, tôi đi ra ngoài

"mẹ em sao rồi ạ"

"tạm thời thì không sao nữa rồi"

"vậy ạ"

cậu ấy tỏ ra một vẻ mặt khá là thanh thản kèm theo một chút lo lắng và mệt mỏi, có lẽ cậu ấy đã loay hoay tìm cách chữa trị trong vài ngày rồi, vương quốc này có khá ít người có khả năng chữa trị các loại bệnh, hình như có bác sĩ mà không nhiều người mở tiệm, mà cho dù có tìm được người có thể chữa được thì cũng chat ai có thể tới nơi này. đúng là đời mà, kẻ ngu ngốc bị kẻ thông minh thống trị, người đời không thể lựa chọn nơi mình sống từ khi sinh ra, nếu có được lựa chọn thì chỉ có người đủ tiêu chuẩn mới được lựa chọn, vì sao ư, nếu ai cũng được lựa chọn thì có đủ thân xác để họ vào phận cao quý à, cơ mà sao mình lại nói cái này nhỉ

"cảm ơn chị'

"không có gì"

tôi đưa cho em ấy một ít bánh mì, rất cứng, nhưng có vẻ nó sẽ giúp ích cho lúc này

"e-em cảm ơn chị, không những giúp chữa bệnh mẹ của em mà còn cho em đồ ăn"

"không có gì đâu, mau ăn nhanh đi kẻo kẻ khác dòm ngó đấy"

"vâng"

thật sự thì đã có kẻ dòm ngó, những ánh mắt đổ dồn vào miếng bánh mì và sau đó đổ dồn vào tôi, có lẽ mình bị dính phiền phức rồi

nhưng mình không hối hận, mình còn khá nhiều bánh mì, nhưng không đủ để phân phát hết tất cả ở đây. Có lẽ là cậu bé này sẽ bị nhắm đến nên tôi sẽ canh chừng nơi này, nhưng mà

"ục"

tôi cảm thấy buồn nôn, mùi hôi ở đây quá nồng, nếu không phải mình đã từng trải qua thì chắc nôn ngay rồi

"cậu sao thế"

tôi nuốt lại một phát, có lẽ nó hơi kinh tởm nhưng tôi không muốn ói ở đây tí nào

"à, không sao đâu, cậu không giải quyết mùi hôi được à"

"không đâu, ma pháp sinh hoạt này chỉ làm sạch cơ thể và không ngăn mùi"

"|song pháp| thì sao"

"không được đâu, nó mệt lắm"

"vậy à"

song pháp là loại ma pháp đôi, một kỹ năng, nó cho phép kích hoạt cả hai ma pháp cùng lúc, nếu tăng cấp kỹ năng thì sẽ duy trì lâu hơn, và nó còn tăng thêm nhiều cấp nữa, cậu ấy có kỹ năng đó, nhưng hình như là nó mới có cấp 3 thì phải

"hahh"

mình không thích nơi này tí nào, chắc sau lần này mình sẽ hạn chế không tiếp nhận nhiệm vụ này nữa

bọn tôi tiếp tục canh chừng cho tới khi em ấy ăn hết cái bánh mì và đi nơi khác dò thám, nhưng chưa đi được lâu thì một đoàn người mặc bộ đồ rách rưới cầm dao và kiếm đứng trước mặt tôi, họ có một khuôn mặt hung dữ, có lẽ họ định ăn cướp lương thực và tiền từ người của tôi

"là các ngươi à"

một người đàn ông đi ra, ông ấy cao khoảng 1m9, sao mà cao dữ vậy trời, ông ấy có mái tóc đen cùng một bộ mặt thường thấy của mấy tên mafia trong phim, ông ấy mặc bộ vest màu đen hơi dơ

"các ngươi là kẻ có lương thực à"

"vậy thì sao"

tôi đáp trả lại với chất giọng hùng hồn

"thì sao à, chém nó!!"

bọn họ lao tới với khuôn mặt hung dữ và cực kì liều mạng

"hãy lấy hết lương thực của chúng nó"

"ha, khỏi cần tung hết sức"

"đừng để họ chết nha Arael"

"tất nhiên rồi"

tôi đáp trả lại với khuôn mặt rạng rỡ, tôi lao tới và đấm vào bọn họ, kỹ năng |võ thuật| có hiệu nghiệm rồi, tôi cố hết sức dừng ngay lúc sắp đấm trúng bọn họ, sức ép không khí tỏa ra khiến họ bay như chim vậy, vài người bắt đầu thấy sợ hãi, tôi đã cố gắng hết sức để họ không chết rồi, nhưng có vẻ như họ quá yếu, việc khiến họ bị văng xa xuống đất đã khiến họ chết rồi

"[đã nhận điểm kỹ năng]"

im đi được không

"[vâng~]"

khi nào xong chuyện này thì hẵn thông báo

"[vâng]"

tôi tiếp tục tấn công, nhưng lần này thì không giống hồi nãy, tôi dùng võ judo quật ngã họ xuống, tất nhiên là nhẹ nhàng rồi

"qu-quái vật"

hửm!?

"mình nghe câu này ở đâu rồi ấy nhỉ?"

"dừng lại"

"hả"

một giọng nói to lớn của ông ấy vang lên

"ta đã cho xạ thủ nấp ở gần đây rồi, nếu ngươi cử động một bước thì ta sẽ ra lệnh cho họ bắn các ngươi"

nói xong ông ấy giơ tay lên

"ngươi"

"ta bảo là đứng yên"

"guhhh"

từ từ, không được nóng vội, mình phải bình tĩnh

"ngươi nói dối"

"hả"

ông ấy cố gắng cười gượng

"nơi này là khu ổ chuột, họ không thể bắn ngay được, việc họ có thấy ngươi ra hiệu không thì vẫn chưa biết, và ta không cảm nhận được họ ở gần đây, phải không Lucia"

"đ-đúng vậy nhỉ"

cậu ấy nói một cách không quá tự tin, có lẽ cậu ấy chưa biết, tôi lộ ra vẻ mặt hơi bất ngờ tí

"ng-ngươi có kỹ năng |phát hiện| ư"

hả, |phát hiện|, có kỹ năng đó à, thôi thì cứ xuôi theo đi

"đúng đấy"

tôi lộ ra vẻ mặt đắc ý

"và cho dù cung thủ có ở đây thì họ cũng không thể đả thương được bọn ta"

tôi vừa nói vừa tấn công, việc này không khó khăn mấy

họ bắt đầu chạy toán loạn

"này, làm gì thế hả, mau quay lại ngay"

bọn tôi tới gần và nhìn ông ấy

"híc"

ông ấy quỳ xuống với khuôn mặt sợ hãi, từng thớ thịt của hắn run lên

"nói, tại sao ông lại làm chuyện này"

"tại sao à, chẵng phải đã quá rõ ràng rồi sao"

"tôi biết chứ, là cướp lương thực, nhưng tại sao lại phải cướp"

ủa? ông ấy hiện ra vẻ mặt ngơ ngác, sau đó là lo lắng

"kh-không phải các cô là người của hoàng gia à"

"không"

"làm gì có"

"bọn tôi là mạo hiểm giả mà" *đồng thanh

"thật à"

"ừm" *đồng thanh

"vậy à, xin lỗi nhé, vì đã tấn công các cháu"

vẻ mặt của ông ấy kèm theo chút thanh thản và buồn rầu, có lẽ ông ấy đã làm điều gì đó trong hoàng gia nên giờ nó như thế này

"mà, chú là ai vậy"

"à, giới thiệu tên nhỉ, tên chú là Guderatori Gaterontena, người đã từng là quân sư của đất nước này"

hả?

"anh đọc lại tên được không"

"là Guderatori Gaterontera"

cái tên kìa, dài quá, Guderatury Ga…

tôi làm ra vẻ mặt trầm ngâm

quên rồi

"tên khó nhớ quá gọi là GuGa đi"

"ư-ưm"

"mà chú vừa nói chú là quân sư nhỉ"

Phương Anh nói với khuôn mặt nghiêm túc

"đúng rồi"

"quân sư"

quân sư hình như là người nghĩ ra chiến lược nhỉ, hình như họ có một sự cần thiết rất lớn trong mỗi quốc gia

"sao chú lại ra đến nông nỗi này"

Phương Anh nói điều đó ra rồi

mình cũng thắc mắc vậy luôn, sao mà một người cực kì quan trọng trong các cuộc chiến của các vương quốc khác nhau lại thành ra đến mức này

"ta có lẽ sẽ nói nhỉ, ta…"

"gahhhhh"

lúc ông ấy chưa kịp nói thì một người nào đó đã tấn công bọn tôi từ đằng sau, đương nhiên là tôi đoán được rồi, điều này dễ ẹc, tôi xoay người một phát và ép đầu hắn xuống đất, tay của hắn thì đặt ra sau lưng, cái này gọi là áp chế, haha

"guhhh"

đây là một người khá trẻ, anh ấy nhìn tôi với đôi mắt căm hờn

"dừng lại đi"

"nhưng mà"

"chuyện đã kết thúc rồi"

anh ấy lộ ra vẻ mặt buồn rầu

"vâng"

người này cũng vậy

sau đó anh ấy kêu hết những người lẩn trốn ra và ngồi xuống xin lỗi tôi, tôi hơi thấy tội lỗi, vì mình hại vài người xuống lỗ rồi mà họ còn xin lỗi mình, mặc dù sau đó mình có chia sẻ ít bánh mì

và rồi anh ấy đưa mình tới nhà của anh ấy, nơi này khá đổ nát như mấy ngôi nhà khác, nhưng nó có lẽ là tốt nhất trong các ngôi nhà ở đây

"được rồi, giờ thì tôi sẽ kể, tôi, bị hãm hại"

à, mấy cái này thì quá quen rồi, mấy bộ chuyển sinh nào mà không có

"mấy em không bất ngờ lắm nhỉ"

"à, vâng" *đồng thanh

bọn tôi tỏ ra vẻ hơi bồn chồn một tí

"vậy à, để anh kể đã, anh từng là một người trong hoàng gia, anh là quân sư khá tài ba trong đất nước, những cách bày bố binh trận và các loại pháp trận của anh đều được đánh giá rất tốt, anh được các binh lính yêu thích, ngay cả nhà vua cũng xem trọng anh"

hooo, vậy ra anh ấy tài giỏi như thế này

"nhưng rồi, một ngày, tên đó xuất hiện"

---

*hồi tưởng kí ức

"ngài không thể đưa tên đó vào đây được, hắn rất là tàn độc, hắn sẽ âm mưu xâm chiếm đất nước này"

"trẫm biết ngươi không muốn hắn vào đây chỉ vì hắn nghèo, trẫm biết thực lực của hắn như thế nào, nhưng ngươi lại xúc phạm một người trong khi ngươi còn không có bằng chứng trong tay"

"bẫm, thần không dám"

"ngươi lui đi, ý ta đã quyết, ngươi không cản được ta đâu"

anh lui đi trong một sự bất mãn, nhưng anh quyết tâm đưa hắn ra ánh sáng, nên anh đã điều tra về cử chỉ của hắn

---

"khoan đã"

*tạm thời quay lại

"hửm, sao vậy? hả"

khuôn mặt anh ấy lộ ra vẻ khó hiểu, tôi quay qua thì thấy Phương Anh đã ngủ rồi, kiểu ngủ gục khó đỡ thật đấy, tôi bắt đầu vỗ má nhẹ lên cậu ấy vừa kêu

"này, dậy đi"

"hửm, xong rồi à"

cậu ấy dụi mắt mà hơi lơ tơ mơ

"chưa đâu"

"hể, lâu vậy à"

cậu ấy lộ ra vẻ mặt bất mãn

"chịu khó đi"

"hừm~"

"được rồi, em định hỏi là người đó làm gì mà anh lại phải dè chừng thế"

"hồi đó, khi anh giả dạng một thường dân trong ngày nghỉ thì hắn ở đó, một con hẻm, hắn ra lệnh cho người khác bắt nạt một người nhỏ bé và yếu đuối, nếu như đó là ăn hiếp bình thường thì anh không nói, hắn còn vác dao ra và đe dọa cậu bé đó rồi rạch một đường trên mặt, anh đã chạy tới cứu cậu bé đó, hắn cùng đồng bọn chạy tán loạn, cậu bé tránh được một đường rạch lớn, sau đó anh dìu cậu bé về nhà của nó"

"vậy à"

"đúng vậy, à, để anh kể tiếp chuyện hồi nãy nhỉ"

"vâng"

---

*quay lại nè

anh cố đưa hắn ra ánh sáng, nhưng không tài nào bắt được, hắn làm điều mờ ám trong lúc tôi không để ý, vì thế anh đã thuê một điều tra viên chuyên nghiệp, số tiền thuê hắn không hề nhỏ, bằng một nữa tháng tiền lương của anh, thế là anh đã hy vọng rằng tên điều tra viên này sẽ làm được việc, nhưng mà hy vọng nhiều thì thất vọng cũng nhiều, hắn đã bị bắt rất nhanh, và hắn cũng khai ra rất nhanh, điều này làm anh rất băn khoăn, nhưng nếu chuyện chỉ có thế thì chả sao cả, nhưng hắn lại nói tên đó là sát thủ. Nhà vua rất tức giận, ông ấy đã giam anh vào bên trong nhà tù, sau vài ngày thì anh được thả, sau đó là anh khỏi quan sát hắn luôn, việc điều tra hắn giờ chẳng có lợi gì cả. Anh đã bắt đầu làm việc bình thường trở lại, nhưng hắn lại không tha cho anh, hắn đã làm điều mà anh có lẽ xem là độc ác nhất, trong một cuộc chiến của vương quốc Ausra và vương quốc Kinana, hắn đã thông báo tình hình sai và làm giả tình báo để đi báo quân lính của mình, sau đó trận chiến đã thua thảm hại, rất thảm hại, quân ta chỉ còn 1/10 số quân còn lại, sau đó thì hắn đã chỉ vào anh và nói rằng anh chỉ trận sai, vì thế nhà vua đã rất tức tối

"NGƯƠI CÓ BIẾT NGƯƠI ĐÃ LÀM ĐIỀU GÌ KHÔNG"

ông ấy toát ra vẻ mặt nghiêm nghị và rất tức giận, khuôn mặt của ông ấy căng phồng lên như trái bóng bay

"dạ, thần biết, nhưng đó…"

tôi vô cùng lo lắng

"trẫm không cần biết ngươi đã chỉ huy ra sao, trẫm chỉ muốn hỏi tại sao ngươi lại có thể phạm phải sai lầm lớn thế này"

"vâng, thực ra, thần nghĩ có lẽ là do hắn ạ, tên Tedanos làm"

"lại là hắn à, sao ngươi lại nghĩ vậy"

ông ấy tỏa ra vẻ mặt trầm ngâm và nhìn vào phía tôi

"bẩm, vì hắn là ngươi đi báo thông tin của cả vương quốc"

"CHỈ VÌ THẾ MÀ NGƯƠI LẠI LÀM HỎNG CHUYỆN ĐẾN MỨC NHƯ THẾ Ư, đúng là đồ vô dụng"

"th-thần không dám"

"tội trạng này quá lớn, ngươi hãy chờ cảnh gia đình ngươi bị vạ lây chỉ vì sự sai sót của ngươi"

lúc đó anh không hiểu, sau cùng thì nhà vua nói quá khó hiểu, việc gia đình anh sẽ bị gì thì anh không biết. Cho tới khi anh về nhà, thì quân đội hoàng gia đi tới. Sau đó anh đã hiểu ý nhà vua nói câu đó khi một nữ hầu bị chém, tru di tam tộc

"AHHHHHH"

vợ của anh hét lớn lên, một vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, còn đứa con thì câm lặng không thể nói lên một lời, tôi cầm hai tay mẹ con dắt đi

"sao mà chuyện kinh khủng này xảy ra cơ chứ"

anh lộ ra vẻ mặt lo lắng và sợ hãi

"ah"

con của bọn anh trượt chân té xuống, bọn anh bị lỡ một giây, nhưng một giây đó cũng là chí mạng, vợ anh đã bị giết. Một tên lính hoàng gia đã chạy tới kịp, hắn chém một đường chéo kiếm đứt đôi cơ thể cô ấy, anh đạp hắn xuống,

và sau đó anh ôm con và chạy, sau đó anh may mắn thoát được khi chạy vào trong rừng, anh đã rất mừng, nhưng vì anh không chú ý đến xung quanh mà một tên lính núp ở gần đó chui lên và chém một đường vào lưng anh, nhưng vì trượt chân nên anh đã rơi xuống vực. Anh đã bị bất tỉnh sau đó, rồi một hồi lâu sau anh tỉnh dậy, anh thấy rằng tên lính kia đi rồi, chắc là hắn tưởng anh chết rồi, anh đã rất vui mừng, nhưng chưa được bao lâu thì anh phát hiện rằng con của anh đã biến mất. Anh lang thang từ nơi này sang nơi khác, khi anh đi vào vương quốc này, có lẽ là vì anh rất hôi mà ai cũng né tránh anh, sau đó anh bị ném vào trong khu ổ chuột, và rồi anh bị mấy tên trong khu ổ chuột dòm ngó

"ục, ọeeeeeee"

cái mùi mà nơi này tỏa ra khó chịu cực kì, khi anh đi xa một tí và quay lại thì cái bãi nôn của anh bị mấy người kia tranh giành và ăn ngấu nghiến, thay vì thấy kinh tởm lúc đó thì anh thấy sợ, nhưng rồi anh cũng giúp cho nơi này tốt hơn một ít, và anh cũng trở thành người lãnh đạo, anh cũng chia phần thức ăn có được ở đây một cách tốt nhất, và rồi anh gặp bọn em, anh suy nghĩ rằng em là người của hoàng gia và đi quan sát nơi này, nên anh đã tấn công các em để lấy đi lương thực

*quay lại hiện thực

---

"các em hiểu hết hoàn cảnh của anh chưa"

anh ấy cô gắng cười trong khi kể cho bọn tôi cái câu chuyện đó

"hức hức, uwaaaaaa"

"hả!!?"

"hả!!?"

đột nhiên Phương Anh khóc lớn, tôi cũng không biết an ủi ra sao

"anh đã trải qua nhiều rồi"

cậu ấy nước mắt nước mũi đầm đìa

"không sao đâu, không sao đâu"

anh ấy cố gắng nói như vậy để cậu ấy ngừng khóc

"giờ anh cũng ổn hơn một chút rồi, cơ mà vài tháng trước đúng là có hơi khó khăn"

anh ấy nói một cách cợt nhả, nhưng trong đó có trộn lẫn sự buồn bã

"anh nói cái vụ thảm họa ma vật hả"

tôi trả hỏi anh ấy, anh ấy suy ngẫm vài giây rồi nói một câu

"đúng vậy"

sao mà câu đó lại suy ngẫm được hay nhỉ

"ở khu ổ chuột này có 3 con yêu tinh lùn khổng lồ rơi xuống, bọn anh đã đối phó được, nhưng mà có hàng tá người đã chết rồi"

anh ấy lộ ra vẻ đau khổ, có vẻ như anh ấy không muốn nhớ về chuyện này, nhưng rồi Lucia khóc to hơn, làm cái gì mà khóc to thế

"uwaaaaaaaaa"

tiếng khóc của cậu ấy vang vọng lên cả căn nhà này

"cậu khóc nhiều quá đấy"

cảm giác thật là khó tả, uhmmmm, sao nhỉ, thôi thì dỗ dành cậu ấy trước

tôi an ủi cậu ấy bằng cách xoa lưng và ôm đầu cậu ấy

mà không biết cậu ấy có phàn nàn gì không nhỉ, dù sao thì ngực của mình cũng khá nhỏ

khi nghĩ đến điều đó thì tôi hơi bực, nhưng rồi cũng dịu đi

"nhưng mà, nhưng mà, mình hiểu cảm giác khi người thân chết ra sao mà"

"hửm!?"

cậu ấy nói vậy là có ý gì

"người thân của cậu bị giết à"

"hả?, á chết"

cậu ấy bịt mồm lại như thể đang che giấu điều gì đó, điều đó làm cậu ấy hơi đáng nghi ngờ

"không có gì đâu, đừng quan tâm"

cậu ấy cố gắng né tránh anh mắt của tôi, không lẽ điều đó là thật à, tôi nghĩ rằng có lẽ tôi hơi vô ý, nhưng tôi không cảm thấy buồn, tại sao nhỉ?

"em có vẻ bình tĩnh quá nhỉ"

anh ấy vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tôi

"chuyện này đã có là gì chứ"

tôi trả lời như một điều hiển nhiên

"vậy cái sức mạnh của em có liên quan đến sự bình tĩnh đó ư"

anh ấy thả lỏng người một chút và hỏi tôi câu đó

"có… lẽ vậy, em cũng không biết nữa"

tôi không chắc chuyện đó cho lắm, nhưng mà có thể nó có liên quan, tôi cảm thấy một sự thân quen khi nghĩ tới điều đó, chà, tại sao mình lại có sức mạnh này nhỉ?

"vậy à"

anh ấy chấp nhận nó và hơi sầm mặt một chút

"cho em hỏi một chuyện"

"chuyện gì vậy"

"sao anh lại nhầm bọn em với hoàng gia"

tôi nói với vẻ mặt vui tươi, nhưng trong vẻ mặt đó có một chút sự đáng sợ, anh ấy có hơi hoảng nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh

"có lẽ là do người hoàng gia thường hay mặc đồ bình thường mà tới đây dò thám"

anh ấy vẫn hơi căng thẳng nhỉ

"ra vậy, anh thả lỏng đi"

sau đó anh ấy hít thở đều một cái rồi bình tĩnh lại

"à, phải rồi, bọn em đang làm nhiệm vụ mà"

tôi vừa nhớ ra cái việc đó

"nhiệm vụ gì thế"

anh ấy băn khoăn hỏi

"dạ là đi thám thính khu ổ chuột này ạ"

tôi nói một cách bình thản

"vậy à, à phải rồi, anh có bản đồ nơi này nè, nếu em không ngại thì cứ cầm nó đi"

anh ấy đưa cho tôi với khuôn mặt rạng rỡ, thế này thì ai mà từ chối được chứ

"vậy ạ, em cảm ơn"

tôi hơi lúng túng cầm nó

---------------------------------------------------------------------------

"tạm biệt em nha"

anh ấy cười nhẹ và vẫy tay, sau đó bọn tôi cũng vẫy tay theo

bọn tôi tiếp tục đi sang những nơi khác và nó cũng không khác mấy, nơi này chỉ có những thứ tồi tệ, ẩu đả, dịch bệnh và đói khát, cả mùi hôi nữa. Nói vậy chứ mình luôn có cảm giác bất ổn ở đây, không phải bất ổn như hồi nãy mà là bất ổn thực sự, mình thích cảm giác này chút nào

"này, Lucia, cậu có thấy nơi này có gì đó không"

tôi hỏi cậu ấy

"mình cũng thấy vậy, nhưng chắc là chỉ là ảo giác thôi"

trực giác của cậu ấy không bao giờ sai

trong lúc bọn tôi đang cảnh giác thì một tiếng động nhỏ vang lên

"này, cậu có nghe thấy tiếng gì không"

tôi tiếp tục hỏi cậu ấy

"có"

có vẻ nói hơi quá nhỏ, Giọng nói

"[vâng]"

ngươi hãy lấy cho ta kĩ năng |tăng cường thính giác| đi

"[vâng ạ]"

"[đang lấy kĩ năng |tăng cường thính giác|]"

"•đã lấy kỹ năng |tăng cường thính giác|•"

ồ, giọng nói dễ chịu hơn rồi

"•cảm ơn cô chủ•"

bất giác tôi bật kĩ năng |tăng cường thính giác| và một tiếng động khá lớn ở dưới chân tôi

"mình biết rồi, nó ở dưới chân"

tôi trả lời nó

"cái gì!! sao cậu biết"

cô ấy hoảng hốt khi nói vậy

"tớ dùng kĩ năng |tăng cường thính giác| đó"

và tôi trả lời một cách hiển nhiên

"vậy à"

cậu ấy làm vẻ mặt như vừa hiểu chuyện gì đó

"bây giờ thì nơi đó chưa phải là bổn sự của mình, tụi mình cũng quan sát xong rồi, chắc là nên về hội nhỉ"

"uhm"

cậu ấy cũng đồng tình rồi

---------------------------------------------------------------------------

<trụ sở mạo hiểm giả>

"bọn em xong nhiệm vụ này rồi ạ"

bọn tôi đưa nhiệm vụ cho tiếp viên và cô ấy đưa tờ giấy chạm vào quả cầu, tờ giấy bị tan biến đi, đó là cách mà các mạo hiểm giả xác nhận hoàn thành nhiệm vụ, à, để tôi giới thiệu cái quả cầu nhỉ, nó là quả cầu xác nhận, ở hội mạo hiểm nào cũng có. Nó là vật chứng cho việc xác nhận, để cho những ai làm giả việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, mà giá của nó rất chát, nếu ai mà làm vỡ thì có mà khóc rơi nước mắt

"cảm ơn các em nha, việc có các em ở đây làm nơi này dễ chịu hơn hẳn"

cô ấy vừa nói vừa thở dài, việc làm tiếp tân ở hội mạo hiểm giả rất cực, vì không phải ai cũng hiền lành cả, cũng có những mạo hiểm giả cục súc nên rất mệt

"hì hì"

bọn tôi cười cho qua chuyện

"à phải rồi, hồi nãy khi bọn em đi xem khu ổ chuột thì phát hiện rằng dưới cống có thứ gì đó"

bọn tôi thông báo việc khi làm nhiệm vụ cho tiếp tân

"vậy à, để tí chị thông báo cho quản lý"

"vâng"

"và chúc mừng các em lên hạng D"

cô ấy thông báo một cách vui vẻ

"yay"

bọn tôi rất vui mừng

"bọn em là người lên hạng nhanh nhất trong hội này rồi đấy"

cô ấy nói với vẻ mặt vui vẻ và kinh ngạc

"còn những nơi khác thì sao"

tôi muốn biết điều đó

"có thể đấy, nhưng hình như có người thường hay đi một mình, nếu các em đi sang quốc gia khác thì có thể gặp được đấy"

cô ấy nói với vẻ mặt hào hứng

"vậy sao ạ"

tôi tỏ ra vui vẻ

"vâng"

"vậy thì nột ngày nào đó em muốn thấy cô ấy"

--------------------------------------------------------------------------- ---------------------------------------------------------------------------

"ắt xì, ai nói mình vậy nhỉ"

--------------------------------------------------------------------------- ---------------------------------------------------------------------------

"à phải rồi, nếu em lên cấp D rồi thì cho em nhận thêm nhiệm vụ được không"

tôi hứng khởi

"được chứ, em muốn nhận nhiệm vụ nào"

cô ấy hỏi tôi với chất giọng nhẹ nhàng

"em muốn loại nhiệm vụ đi hộ tống ạ"

tôi muốn đi xe ngựa và ngắm bên ngoài một tí

"vậy chị có nhiệm vụ này nè, nhưng mà có người nhận rồi"

cô ấy tỏ ra hơi hối tiếc một chút

"không sao, bọn em đi chung cũng được"

có lẽ sẽ kết thêm được nhiều mối quan hệ rồi

"bọn họ đâu vậy ạ"

tôi vui vẻ hỏi

"họ đằng kia kìa"

một nhóm 8 người đang ngồi ở bên một cái bàn lớn, có 5 người đàn ông và 3 người phụ nữ, họ đều tóc đen, có vẻ họ đang nói về nhiệm vụ, tôi chạy tới và chào hỏi

"xin chào mọi người"

"hửm, cô bé nào đây"

bọn họ đang không hiểu chuyện gì

"bọn em là người đã nhận nhiệm vụ chung cùng mọi người ạ"

bọn họ đều ra cùng một vẻ mặt như đang biểu hiện gì đó

"vậy à, còn người còn lại đâu"

bọn họ vui vẻ hỏi

"đ-đây ạ"

Lucia giơ tay lên

"vậy là em à"

"à phải rồi, bọn em quên chưa giới thiệu, em là Arael còn đây là Lucia ạ"

"anh là Mid"

là một nhân tộc, trưởng nhóm, là kiếm sĩ vai trò chuyên đi tấn công trước

"còn bọn họ là"

mọi người đều nói ra tên của mình và giơ ly rượu lên

"anh là Kakex"

là một nhân tộc, là bảo vệ, vai trò là người tiên phong, thu hút kẻ địch và là người bảo hộ của pháp sư

"anh là Rang"

là thú tộc, loại sói, là một sát thủ, vai trò người tiên phong và đánh lén

"anh là Mamon"

là tộc người lùn, là hỗ trợ, đóng vai trò ngăn cản kẻ địch và buff nâng cao sức mạnh

"chị là Isen"

là tộc tai nhọn, là cung thủ, đóng vai trò là ngăn cản kẻ địch và hỗ trợ tầm xa

"chị là Karen"

là nhân tộc, là linh mục, đóng vai trò hồi phục

"anh là Bi"

là thằn lằn tộc, là đấu sĩ, đóng vai trò tấn công trong vài khu vực nhất định

"còn chị là Momo"

là thú tộc, loại bò, là pháp sư kiêm vác đồ, chị ấy đóng vai trò bảo vệ đồ đạc và kết liễu kẻ địch, cơ mà ngực chị ấy lớn thật đấy, phải cỡ K cup chứ đừng đùa, chắc là được lai giống giữa nhân tộc và thú tộc(bò) rồi

khi nhìn thẳng vào bộ ngực ấy, tôi sờ lại bộ ngực A cup của mình, cảm giác thua cuộc lại xuất hiện, chết tiệt , cơ mà mấy cái tên ngắn này mới phải chứ, ai như GuGa đâu

"thật ra bọn em mới lên cấp D nên bọn em muốn đi hộ tống"

"CẤP D"

bọn họ hét lớn lên và nhìn bọn mình trong nghi hoặc

"cô bé kia thì chị có thể tin chứ sao em cũng lên cấp D được chứ"

"hả!!?"

sao họ lại không tin được nhỉ

"thì người nhỏ nh-"

anh Rang nói một cách mỉa mai

tôi đấm một cái làm anh ấy bay ra ngoài hội

"cấm có ai gọi tôi là nhỏ bé"

hình như có một sự sợ hãi ở đây, tôi liếc qua một cách đầy sát khí thì thấy họ đang rất sợ hãi

"hiiiiiii"

---------------------------------------------------------------------------

"ừm, anh tin là em ở cấp D rồi" *đã được hồi phục

cuối cùng thì anh ấy cũng tin rồi

"nhưng mà sao em lại muốn làm nhiệm vụ này vậy"

anh ấy băn khoăn hỏi

"bọn em muốn đi ra ngoài một chút"

đó cũng không hẳn là lời nói dối nhỉ

"mà nhiệm vụ này nói về gì thế ạ"

tôi băn khoăn hỏi

"hả!!?"

sao mà bọn họ kinh ngạc vậy nhỉ, chỉ hỏi về nhiệm vụ thôi mà

"em nhận mà không biết rằng nhiệm vụ kêu làm gì luôn"

bọn họ hoảng loạn khi nói vậy

"à thì cô tiếp viên giới thiệu cho em"

tôi chỉ tay về phía cô tiếp viên và cô ấy vẫy tay chào vào cái

"hah, thôi thì để anh giải thích, nhiệm vụ kêu rằng chúng ta phải tới thị trấn này xác nhận rằng vì sao gần đây họ không thông báo tin tức cho chúng ta, và họ đã cắt liên lạc mấy ngày nay rồi, cả việc chuyển hàng cũng không hoạt động"

anh Mid vừa giải thích vừa đưa tấm bản đồ và nhiệm vụ đặt trên bàn

"đây là thị trấn Karala, nơi mà chúng ta sẽ đi tới đó, từ vương quốc Hanta tới thị trấn sẽ tốn khoảng 1 tới 3 ngày để tới đó"

anh ấy có khá nhiều phong phú nhỉ, có lẽ mình nên học hỏi một chút

"được rồi, hãy đi chuẩn bị những vật dụng cho ngày mai, mai sẽ xuất phát"

anh ấy nói điều đó để thông báo cho mọi người

"vâng" *đồng thanh

bọn tôi vừa đồng ý vừa tạm thời giải tán nhưng mà lúc tôi định đi ra ngoài thì

"「đừng đi」"

"hửm?"

tôi khựng lại một nhịp, sau đó tôi quay qua quay lại

là ngươi à

•dạ không phải•

vậy à

"sao thế Arael?"

Lucia hỏi vì tôi đứng lại và nhìn đâu đó

"à không có gì"

tôi vừa nói vừa chạy tới chỗ cậu ấy

---------------------------------------------------------------------------

*ngoài cổng thành

"các cậu kiểm tra đồ đạc hết chưa"

anh ấy hỏi với vẻ mặt vui vẻ

"thuốc giải độc, máu và ma lực đều có rồi"

"cả đồ ăn cũng có rồi"

"uhm, tốt lắm"

anh ấy mừng thầm như vừa nắm chắc một điều gì đó

cơ mà xe ngựa tới lâu nhỉ, a, kia rồi…, ngựa đâu, còn con này là sao

tôi với vẻ mặt bối rối đi tới hỏi

"ngựa đâu, sao lại là con này"

tôi bối rối hỏi

"em bị sao vậy"

bọn họ thấy tôi đang tỏ ra hoang mang nên nói rằng

"ngựa không thế thuần phục được đâu, nó mạnh và dữ lắm"

hình như bọn họ nói con ngựa bafarice, cơ mà không phải

"đó là con ngựa khác, con mà em muốn có nó nhỏ bằng một người trưởng thành và rất hiền cơ"

tôi vẫn nói với vẻ mặt hoang mang

"có ngựa đó sao ta"

bọn họ nói vậy với vẻ mặt suy ngẫm

mà nghĩ lại thì mình chưa thấy ai cưỡi ngựa cả, vậy thế giới này không có loại ngựa bình thường ư, mình tưởng thế giới này bình thường hơn mình nghĩ

"thôi, chỉ là nói luẩn quẩn thôi, cứ quên đi ạ, coi như em chưa nói gì"

tôi vừa nói vừa giơ hai tay lên ra vẻ xoa dịu

"uhm"

họ có vẻ đồng ý rồi

"thôi, lên xe đi"

anh Mid kêu bọn tôi lên xe

"vâng"

---------------------------------------------------------------------------

bọn tôi đang trên đường đi tới thị trấn đó nhưnmmà

"ọeeeeeeeee"

Lucia đang oói quá nhiều

"cậu có thể chịu một chút được không"

tôi nói với vẻ hỏi han

"mình…, ục, ọe"

cô ấy định nói gì đó nhưng có vẻ như bãi nôn đã ngăn cả rồi

"cô bé đó luôn như vậy à"

chị Isen nói với vẻ mặt hơi lo lắng một tí

"dạ không, đây cũng là lần đầu bọn em đi xe ạ"

tôi nói cũng đúng mà, ở thế giới này bọn tôi mới đi xe lần đầu tiên, cơ mà mình chưa bao giờ thấy Lucia ói như thế này

"vậy à"

trừ cậu ấy ra thì ai cũng in lặng thin thít không nói một lời

căng thẳng quá *đồng suy nghĩ

mình nên cải thiện bầu không khí này

"này, hay chúng ta chơi trò chơi đi"

"trò chơi gì"

bọn họ hỏi với vẻ mặt mong chờ

"àaaaaaaa"

bối rối quá, nên chọn trò chơi nào đây

"phải rồi, chơi tạc tượng đất đi"

tôi nói với một cách vui vẻ

"trò đó sao, hah"

hình như bọn bọ khá là thất vọng

"và có thêm phạt"

"phạt gì"

họ lại mong chờ

"ai tạc tượng đẹp nhất sẽ được một yêu cầu, yêu cầu gì cũng được, còn xấu nhất thì nhịn cơm"

tôi trả lời với một cách vui vẻ nhất

"chơi luôn"

và thế là mọi người cùng nhau tạc tượng, việc thế giới này có ma pháp làm cho việc tạc tượng dễ hơn rất nhiều, bọn tôi tạc ra nhiều loại khác nhau, dĩ nhiên là tôi và Lucia không chơi rồi, lý do thì là tôi làm trọng tài, còn Lucia thì vẫn buồn nôn nên không chơi được, còn anh Bi thì lái xe rồi

*sau vài tiếng

cũng gần tối rồi

"được rồi, thời gian kết thúc, xin các thí sinh hãy trình bày các pho tượng của mình"

tôi vừa ngồi vừa nói với vẻ mặt vui vẻ

"hả, thật sao"

"mình còn chưa làm xong"

đa số mọi người đều chưa làm xong

"em sẽ đánh giá"

đầu tiên là Mid, anh ấy tạc một cô gái nào đó, cơ mà chừng đó thời gian mà xấu thế, tóc, tay và chân, mấy cái này được làm khá đẹp, nhưng mà cái thân với cái mặt kìa, còn không có áo quần nữa

"anh Mid"

anh ấy nhắm mắt và cầu nguyện như muốn điểm cao cao tí

"3 điểm"

"hả!!?"

anh ấy lộ ra vẻ thất vọng

"tiếp theo là chị Karen"

chị ấy nuốt nước bọt, tôi cảm thấy một sự lo âu khá nặng ở đây

tượng của chị ấy là cá quỷ, nhưng hơi sơ sài, tôi thấy nó quá là đơn giản, đó là một con cá chép gắn thêm cái sừng và thêm răng nhọn thôi mà, thôi kệ, dù sao thì cũng tốt hơn cái hồi nãy

"6 điểm"

chị ấy thở phào nhẹ nhõm

"anh kakex tiếp theo"

tôi kiểm tra bức tượng của anh ấy, đó là một bãi nhầy, nhưng mà

"7 điểm"

anh ấy lộ ra vẻ đắc ý như việc đương nhiên

"khoan, tại sao Mamon lại có điểm cao hơn anh chứ"

anh Mid đang tỏ ra bất mãn

"anh hãy nhìn đi, anh Kakex tạo ra cái này không phải là vô tình, mà là cố ý, trong khi anh Mid chỉ được mỗi tay chân và tóc thì anh Kakex tạc tượng dễ và hoàn hảo hơn nhiều

anh ấy ngậm ngùi như một ý định khi biết rằng mình đã thua

"và anh Mamon"

đây là tiên cá à, điêu khắc hoàn mĩ thật, anh ấy thật có tay nghề, chiếc đợi cong một đường hoàn hảo, những chi tiết nhỏ lẻ đều được anh ấy chăm chút vào bên trong, thật là tuyệt vời

"9 điểm"

"hay lắm"

anh ấy vui mừng khi biết được điểm của mình

"chị Isen"

chị ấy tạc tượng một con rắn Esei, có là là do tên của nó gần giống nên chị ấy mới đặt vậy, cũng được, nhưng, không có nhiều điểm cần có nhỉ

"6 điểm"

chị ấy ra vẻ tiếc nuối như vẻ rằng vẫn chưa làm xong

"anh Rang"

đây là golem đá à, cơ mà sơ sài quá, nhìn như mấy đứa 3 tuổi làm ra ấy, còn không có cả bàn tay

"2 điểm"

tôi nói với một cách khá là thất vọng

"chết tiệt, kiểu gì thì chuyện này cũng sẽ xảy ra mà"

anh ấy nói cứ như là người biết trước được mọi thứ

"may quá"

anh Mid nói như rằng mình không phải là người nhịn ăn

"cuối cùng là chị Momo"

nói thật thì tôi khá là mong đợi, nhưng cái này còn hơn cả mong đợi, đây là quỷ trâu à, chi tiết quá mức, như con quỷ trâu thực sự ấy, độ nghiêng cân bằng quá mức

"9 điểm"

"thôi nào"

chị ấy nói như đã quá mong chờ vào nó, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để đạt được điểm tối đa

"và, kết thúc, người sẽ nhận được phần thưởng là…"

tôi cố tình nói dài kéo thời gian để họ mong chờ

"chị Momo"

tôi vừa cười vừa nói

"không thể nào, anh cũng là 9 điểm mà, sao Momo lại nhận được phần thưởng chứ"

anh Mamon nói như đang rất là bất mãn, còn chị Momo thì lại khá ngạc nhiên

"anh Mamon rất đẹp, em không phủ nhận điều đó, nhưng mà chỉ là 9 điểm thôi, nếu em đánh giá chính xác thù chị Momo sẽ được 9,7 điểm cơ, còn anh chỉ là 9 điểm thôi"

"guh"

anh ấy vẫn cảm thấy bất mãn, nhưng mà đã im lặng lại rồi, không thể cãi lại được, tôi phục mình quá mà

"và anh Rang nhịn cơm tối đi nhá"

"guh"

"bất mãn cái gì, nếu bất mãn thì làm cái đẹp hơn đi"

tôi nói một cách thẳng thừng

"à, yêu cậu của chị là gì vậy"

tôi nhìn vào mặt Momo và hỏi

"à, chị vẫn chưa quyết định được"

chị ấy vừa nói vừa bối rối và hơi đỏ mặt

"vậy thì hãy nhanh lên nha

đã khoảng 6 giờ chiều, bọn tôi bắt đầu nấu cơm và chia cho mọi người ăn

cơ mà đồ ăn là Lucia nấu, mình không biết là cậu ấy nấu giỏi vậy luôn đấy

"tuyệt lắm Lucia"

cơ mà đọc là Lucia hơi khó khó, hay là đọc thành luci nhỉ, cũng được đấy

bọn tôi ăn no nê và ngồi kể chuyện

"à phải rồi, yêu cầu của chị là gì vậy, chị Momo"

"à thì…"

chị ấy ngại ngùng khi muốn nói ra, chị ấy nhìn vào anh Rang và nói

"x-xin em hãy cho Rang ăn đi"

chị ấy vừa nói ngập ngừng vừa chỉ vào anh Rang

"hả!!?, thôi kệ"

tôi rất bất ngờ, cơ mà nhìn vào mặt của chị ấy, chắc chắn là đang thích anh Rang rồi

"yay, mình còn tưởng là nhịn đói rồi cơ"

anh Rang đang nhảy nhót vui mừng, và chị Momo thì cười nhẹ và hơi đỏ mặt

"cảm ơn cậu nhé Momo"

anh ấy vừa nắm tay chị ấy vừa nhảy nhót

"hả…, à…, ừm…, không sao đâu"

mặt chị ấy giờ nhìn như trái gấc

sau đó bọn tôi làm đồ ăn cho anh Rang, anh ấy ăn ngấu nghiến như hổ đói í, cơ mà làm tượng đá cả buổi trời mà huề vốn nhỉ, mà không hẵn là huề vốn hết

tôi tới gần chị Momo và hỏi

"chị thích anh Rang đúng không"

"hả, đ-đâu có đâu, c-chị đâu có thích anh ấy"

chị ấy vừa nói vừa đỏ mặt, tsundere à, chắc chắn là vậy mà, mình sẽ phải làm cho chị ấy thừa nhận

"không à, vậy em có thể sở hữu anh ấy đúng không, em có lẽ thích anh ấy rồi, mai em sẽ ngỏ lời"

tôi nói một cách mỉa mai

"không được"

chị ấy nói lớn câu đó, có lẽ lộ liễu nhanh quá đấy

"sao lại không được"

tôi hỏi ngược lại chị ấy

"nói chung không được là không được"

cô ấy vừa bĩu môi vừa hướng về phía tôi

"nếu mai chị không ngỏ lời với anh ấy, thì em sẽ lấy anh ấy khỏi chị"

tôi rời đi trong cái ánh mắt căm ghét của chị ấy và chui vào lều của Luci và tôi rồi nằm xuống

"này, cậu nói vậy có phải là hơi khiêu khích chị ấy quá không"

"không sao đâu Luci, chị ấy sẽ biết đường mà tới thôi"

tôi nói với ánh mắt khẳng định điều đó

"hiểu rồi, cơ mà Luci?"

cô ấy hỏi tôi với cái ánh mắt rằng đó là sao

"thì rút gọn tên, cậu là Lucia thì rút gọn lại thành Luci thôi"

tôi nói một cách tự nhiên

"vậy à"

"hơ"

tôi ngáp dài một cái

"nhìn cậu buổi tối gần thế này trông xinh thật đấy"

tôi sờ vào má của Luci khi nói vậy và bắt đầu chìm vào giấc ngủ

---

"cái gì cơ, tớ, tớ, hửm"

cậu ấy ngủ rồi, tôi cầm tay cậu ấy và nắm tay cậu ấy

"vậy mới công bằng chứ"

tôi cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ

-----------------------------------

"ể, thành đôi rồi à"

anh Mid cùng 5 người khác há hốc mồm khi nghe Momo nói vậy

"à thì tối hôm qua…"

chị Momo kể lại sự tình hôm qua rằng sau khi tỏ tình thì anh Rang bế chị ấy theo kiểu công chúa lên giường và sau một đêm mặn nồng theo kiểu nào đó mà anh ấy đồng ý, và cái mặn nồng đó là anh ấy đánh dấu chủ quyền không cho ai cướp, tập tính của người thú đây mà

"hửm, hình như có quái vật ở bên ngoài"

là bọn sói, có lẽ là bọn nó định tấn công cái xe này

Luci vẫn còn đang ói nên không tham gia được

"bọn anh sẽ ra ngoài giết tụi nó"

bọn họ hăng say định ra ngoài chiến đấu nhưng lại bị tôi ngăn cản

"không cần đâu, mình em giải quyết trong 3 giây thôi"

tôi vừa nói vừa giơ lên 3 ngón tay lên

"này, cho dù em có mạnh thì vẫn không thể nào giải quyết chúng trong 3 giây được đâu"

anh ấy nói như đang chắc nịch điều đó

"không đâu, 3 giây là đủ rồi"

tôi lôi ra hai quả bom độc, sau đó tôi ném về phía bên trái và phải, một làn khói xanh bốc lên, sau đó là bọn sói lần lượt nằm xuống

"•đã nhận được điểm kĩ năng•"

"em có túi không gian đúng không"

bọn họ nói như đang chắc nịch điều đó

"à…, dạ không ạ"

tôi nói một cách hơi mấp máy tí

"không sao đâu, anh chị sẽ giữ bí mật này mà"

bọn họ nói vậy trong khi đội trưởng đặt tay lên vai tôi và cười khẩy, thật là không ưa tí nào mà

bọn tôi đang ở trong rừng, nơi đây khá là vắng vẻ, thường là chỉ có lợn, chim và vài con quái vật khác yếu yếu thôi

"hình như bọn mình sắp tới làng rồi"

anh Mid nói vậy khi nhìn thứ gì đó

"vâng"

bọn họ đồng thanh và đang mong chờ

*vài phút sau

chán quá đi, chắc sắp tới rồi nhỉ, khi tới đó mình sẽ kiếm một nơi nào đó mà nă…

"•đã miễn nhiễm•"

khoan, cái gì, miễn nhiễm ư

tôi tỏ ra vẻ lo lắng

"sao vậy"

bọn họ quay sang nhìn tôi, sau đó tôi nắm áo anh Mamon và nói rằng

"anh Mamon, hãy sử dụng ma thuật chống độc cho mọi người đi"

tôi nhìn sang chị Momo và nói

"còn chị Karen, chị hãy giải độc đi"

"v-vâng"

chị ấy hơi lúng túng khi tôi nói vậy

"|hỡi thần linh, xin hãy giúp con và giải tỏa tất cả chất độc hại giúp con, giải độc|"

"|hỡi thần linh, xin hãy bảo vệ chúng con và giúp cho bọn con không bị ốm đau, phòng hộ độc tố|"

bọn họ đọc thần chú gần như cùng một lúc

"anh Bi, xin hãy nhanh lên ạ""

tôi cố gắng ra lệnh một cách rút gọn nhất có thể

"vâng"

tôi, hướng mặt ra phía trước xe và cầu mong, mong là họ không xảy ra chuyện gì lớn


Load failed, please RETRY

Estado de energía semanal

Rank -- Ranking de Poder
Stone -- Piedra de Poder

Desbloqueo caps por lotes

Tabla de contenidos

Opciones de visualización

Fondo

Fuente

Tamaño

Gestión de comentarios de capítulos

Escribe una reseña Estado de lectura: C10
No se puede publicar. Por favor, inténtelo de nuevo
  • Calidad de escritura
  • Estabilidad de las actualizaciones
  • Desarrollo de la Historia
  • Diseño de Personajes
  • Antecedentes del mundo

La puntuación total 0.0

¡Reseña publicada con éxito! Leer más reseñas
Votar con Piedra de Poder
Rank NO.-- Clasificación PS
Stone -- Piedra de Poder
Denunciar contenido inapropiado
sugerencia de error

Reportar abuso

Comentarios de párrafo

Iniciar sesión