Descargar la aplicación
80% Biệt Đội Rồng / Chapter 4: Hồi 4: Sào Huyệt Đen

Capítulo 4: Hồi 4: Sào Huyệt Đen

Người đàn bà bạch tạng trong bộ com-lê có thắt đai, đầu đội nón vành, chân mang đôi giày boot trắng, đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế lớn, có lưng tựa màu đen, miệng ngân nga những câu hát không rõ lời, nghe cứ như đang đọc thần chú.

Mụ hơi ngả lưng ra ghế, gác chéo chân, lim dim mắt. Hai hàng lông mi cong vút màu trắng, gần chạm đôi mày cong hình lá liễu, cũng màu trắng. Làn da trắng như được đắp thạch cao, mà không thứ mỹ phẩm nào có thể tác động lên làm biến đổi màu sắc. Cũng may, còn có đôi môi được tô son màu rượu vang đỏ, để tạo điểm nhấn, nhận diện ra những chi tiết nào, nằm ở đâu trên khuôn mặt.

Mụ cởi nón cầm trên tay, mái tóc trắng trên đầu bung ra, gợn sóng. Nếu ánh sáng đèn led trong sảnh lớn được thay bằng đèn ngủ lờ mờ, bộ dạng của người đàn bà này trên chiếc ghế đen, dễ khiến người ta chết khiếp, dù từng đường nét trên gương mặt và cơ thể đều khá đẹp và cân đối.

Hai tên thân tín cao to vạm vỡ đang nâng tạ ở góc phòng, thì nghe một giọng khàn đục của người đàn bà bạch tạng:

- Mạnh! Đàm!

Mạnh, Đàm liền buông tạ bước đến đứng hai bên.

- Chị Hai!

- Ừm…

Mụ ta nghịch ngợm, đưa bàn tay phải có đeo chiếc vòng kết từ những viên đá hình vuông xen kẽ hai màu trắng - đen của mình, vuốt lên mặt từng tên, hai gương mặt lần lượt biến mất, hiện lên thành hai cái bóng trắng lờ mờ. Mạnh, Đàm nhìn nhau sợ hãi suýt té ngửa, lát sau mới định thần lại, thì không thấy gì xảy ra, nghĩ mình hoa mắt, nên mặt chỉ hơi lờ đờ ngơ ngác.

Đây không phải lần đầu Bạch Phấn nghịch như vậy! Nhưng rõ ràng, việc một thân xác đang nguyên vẹn, sống động, bị biến mất, mà chỉ còn lại cái bóng lòe nhòe, không cách nào khiến người ta không thôi kinh hãi, nhất là cảm giác "không thể phục hồi" đột nhiên ám ảnh trong đầu.

- Ông bà chủ đâu?

Bạch Phấn cất giọng khàn đục. Mạnh, Đàm chưa kịp trả lời, thì có một tiếng chuông vang lên nhẹ, nhưng âm thanh rất sắc. Cửa của căn phòng lớn nhất giữa sảnh mở. Tên trùm Ken và vợ hắn - Kỳ Duyên hầm hố bước ra. Cả hai đều có vẻ già, so với tuổi ngoài 30 của mình.

Ken trong bộ vest lịch lãm, mặt mày nhẵn nhụi, tóc đen nhánh chải gọn gàng, nhìn như một giáo sư. Kỳ Duyên thì mặc bộ đầm đỏ dạ hội xẻ ngực, ôm sát người. Móng tay - chân, giày, túi và gương mặt son phấn của cô ta đều đồng loạt diêm dúa, tung tẩy theo từng bước chân, kiểu biểu diễn thời trang trên sàn catwalk. Bộ ngực của Kỳ Duyên chắc hẳn đã được bơm vào loại silicon có giá trị, nên trông đầy đặn một cách khá tự nhiên.

Chị Bạch Phấn thư giãn, cũng có hai nam thần chăm lo, còn muốn gì nữa!

Ken cất giọng châm chọc.

- Chị cần nhiều thứ khác nữa chứ!

Bạch Phấn, người đàn bà bạch tạng cất giọng khàn đục.

Kỳ Duyên bước lại gần, khoát tay ra hiệu Mạnh và Đàm lui ra, kéo Bạch Phấn ngồi dậy.

Bạch Phấn dặn hai tên thân tín:

- Khóa kín cổng bên ngoài lại, bật máy phản bức xạ lên hết công suất khắp tòa nhà cho chị!

Mạnh và Đàm gật đầu, rồi đi ra phía cổng. Ngoài cổng cũng có khoảng bốn, năm tên khác đang chia nhau canh gác. Nhìn dáng lực lưỡng, bệ vệ của các tên này, đủ biết hoạt động ở nơi đây không đơn giản chỉ như một kho hàng, và chủ nhân của chúng thật sự không phải dạng vừa.

- Con gái của em đâu?

Kỳ Duyên ra vẻ háo hức.

Bạch Phấn chỉ về chiếc cũi gỗ to, sơn đủ màu, có khóa cài mật mã đặt ở góc sàn. Một bé gái xinh xắn, mặc đầm hồng, đang nằm ngủ mê man trong đó.

- Ồ, tôi thích những búp bê xinh đẹp và sang trọng như vầy, chúng rất có giá trị!

Kỳ Duyên reo lên và tiếp tục xuýt xoa.

- Nhìn đứa trẻ là biết cha mẹ có thẻ vàng, hay thẻ kim cương phải hôn nè?!

Ken phụ họa theo:

- Trẻ con cũng chỉ là trẻ con thôi, tay chúng không có móng vuốt, não chúng cũng trong veo... Các con thiệt là đáng yêu!

Ken chậc lưỡi xuýt xoa giả trân, trong khi ánh mắt đầy vẻ gian trá.

- Hai người được bao nhiêu đứa con rồi?

Bạch Phấn ma mãnh.

Ken và vợ nhìn nhau bật cười, cùng lắc đầu.

- Không nhớ nổi! Chỉ nhớ… cứ có thêm một đứa con, thì chúng ta có thêm một két sắt đầy mỹ kim.

Ken cầm điếu xì gà rít liên tục.

Kỳ Duyên mân mê những móng tay đủ màu sắc, nói với Ken:

- Em không ngại mua quần áo đẹp cho các con, rồi tiễn chúng về với chúa, hay về nơi nào mà chúng ta muốn!

- Em chính là người mẹ hiền nhất thế gian!

Ken cười khoái trá.

Bạch Phấn nhìn đôi vợ chồng kẻ tung người hứng, diễn một cách thuần thục, không chút va vấp, thì nhăn mặt, giọng nguyền rủa:

- Các người đúng là quái vật!

Ken và Kỳ Duyên đều kê mặt gần sát vào Bạch Phấn, gằn giọng:

- Ở đây, quái vật chính là bà, Bà Bạch Tạng!

Mụ bạch tạng xô mạnh hai vợ chồng tên trùm, lừ mắt:

- Tiền của tôi đâu?

Ken lấy vali từ phòng mình ra, nhưng không đưa ngay, mà phòng bị:

- Bà đã xóa hết dấu vết của bọn cảnh sát thành phố và BIỆT ĐỘI RỒNG chưa?

- Chắc vậy rồi, nếu chấm dứt định vị của bức xạ từ người tôi, sẽ không ai tìm ra chân dung của một cái bóng. Hệ thống máy phản bức xạ của chúng ta đã ngăn dấu vết và có thể đẩy lùi tín hiệu. Mà này, tôi cấm, hai người không nên gọi tôi là Bà Bạch Tạng, nghe rất xúc phạm, và rất mất thiện cảm để tiếp tục công việc. Hiểu chưa?!

Bạch Phấn giận dữ.

Kỳ Duyên quay mặt phớt lờ, còn Ken chỉ ra dấu OK và cười trừ.

- Ngày mai, em sẽ cho đàn em tung tin về một bóng ma vô hình, biết ăn thịt trẻ con, đang sinh sôi khắp mọi nơi lên internet. Trên đời này, không có sức lan tỏa tin đồn nào nhanh bằng mạng xã hội!

Kỳ Duyên đi lòng vòng ra điệu bộ đầy tự tin.

- BIỆT ĐỘI RỒNG nếu đơn giản, đã không thể tồn tại để tìm cách phá hỏng việc làm của chúng ta.

Ken nghiêm mặt cảnh báo.

- Tôi biết chúng có đuổi theo, nhưng tôi vừa kịp cắt mất định vị bức xạ của chúng rồi.

Mụ Bạch Phấn quả quyết.

- Tôi nhắc lại, người bình thường không ai có thể thấy được chân dung cái bóng, trừ khi chúng là thần tiên hay quái vật.

Ken và Kỳ Duyên đưa mắt nhìn nhau, thắc mắc.

- Cả hai người đều không phải hai loại đó, nên mới cần đến tôi.

Bà Bạch Tạng ra vẻ quan trọng.

Ken thả lỏng tay, Bạch Phấn bước tới giật lấy vali, mở bật ra. Mụ đưa cánh tay có đeo chiếc vòng quét qua các xấp tiền, chúng lóe lên tia sáng trắng óng ánh. Mụ hài lòng đóng vali lại, nghĩ thầm: "Tôi cần chúng để mua một loại báu vật, lấy lại sắc đẹp của mình". Xong mụ nhìn Kỳ Duyên, bĩu môi:

Khi tôi chưa là Bà Bạch Tạng, à không, khi tôi chưa là Bạch Phấn, dám chắc cô không thể nào đẹp bằng tôi! Và thề là… trên người tôi không có chỗ nào là giả.

Bạch Phấn đưa ánh mắt chế giễu săm soi khắp người Kỳ Duyên.

- Úi, sắc đẹp hay sự giàu có chỉ tính ở hiện tại, bà chị à!

Kỳ Duyên nguýt dài rồi ngoe nguẩy đi lại chỗ bé gái đang nằm mê man, trong khi Ken ngồi cầm máy tính tính toán với những con số.

Kỳ Duyên vừa nhìn, vừa hôn gió đứa bé, vừa xuýt xoa:

Ôi nhìn dễ thương làm sao, mẹ sẽ tắm rửa sạch sẽ, mua thật nhiều quần áo đẹp cho con. Ăn cũng ngon, mà bán cũng rất son.

Bạch Phấn nuốt giận, xách vali tiền, đi nhanh vào trong phòng có cánh cửa màu đen ở góc trái căn nhà. Mụ bước vào phòng, cẩn thận bấm mật mã khóa cửa, mân mê hôn hít chiếc vali, rồi lấy tiền cất vào két sắt to tướng ở góc phòng. Xong, mụ ngồi xuống ghế, bật laptop lên, nhập mật mã vào trang web đen có tên "Chợ đá thiên nhiên", và tra từ khóa "Admas, viên đá thần kỳ giúp chữa bệnh bạch tạng"

- Hy vọng, tiền sẽ mua lại được nhan sắc mà ta đánh mất!

HẾT HỒI 4


Load failed, please RETRY

Estado de energía semanal

Rank -- Ranking de Poder
Stone -- Piedra de Poder

Desbloqueo caps por lotes

Tabla de contenidos

Opciones de visualización

Fondo

Fuente

Tamaño

Gestión de comentarios de capítulos

Escribe una reseña Estado de lectura: C4
No se puede publicar. Por favor, inténtelo de nuevo
  • Calidad de escritura
  • Estabilidad de las actualizaciones
  • Desarrollo de la Historia
  • Diseño de Personajes
  • Antecedentes del mundo

La puntuación total 0.0

¡Reseña publicada con éxito! Leer más reseñas
Votar con Piedra de Poder
Rank NO.-- Clasificación PS
Stone -- Piedra de Poder
Denunciar contenido inapropiado
sugerencia de error

Reportar abuso

Comentarios de párrafo

Iniciar sesión