"Lỡ giả sử nó nói với hiệu trưởng thì sao?" Kao vẫn bất an trong lòng. "Hiệu trưởng chắc chắn sẽ nói với mẹ tao."
"Nói thì nói." Pete nói một cách thản nhiên. Nhưng cậu không muốn Kao suy nghĩ nhiều. Vấn đề thậm chí còn chưa xảy ra. Và cho dù vấn đề có xảy ra thật đi nữa thì cậu và Kao sẽ vượt qua được thôi. "Mẹ biết rồi thì sao nào? Giả dụ như mẹ bảo tụi mình chia tay thì chỉ cần không chia tay, rồi sẽ có ngày mẹ thông cảm và chấp nhận mà."
"Mày nói dễ dàng quá ha."
"Mẹ không nhẫn tâm đến mức từ mặt mẹ con với mày đâu mà." Pete vươn tay ra vò đầu Kao. "Với lại ba tao cũng không vô tâm đến mức không giang tay cứu giúp gì đâu. Nếu vấn đề của nhà mày thật sự không cứu vãn được thì nhờ ba tao phụ tìm cách hay nói chuyện với mẹ mày giúp cho. Ba tao quý mày như gì...Thương còn hơn con ruột là tao nữa."
Kao không biết nên nói gì. Cậu chỉ nhìn Pete rồi cười trong nước mắt.
"Tại sao lại cười?"
"Mày đáng yêu ghê."
Kao khen từ tận đáy lòng...Dù bình thường Pete hay cáu kỉnh, bướng bỉnh, thích làm theo ý mình và dường như là kiểu người vô tích sự không làm nên trò trống gì, thế nhưng vào lúc cậu khó chịu trong lòng hay có tâm sự, Pete sẽ từ từ trấn an cậu một cách bình tĩnh, ở bên cạnh cậu, nịnh ngọt cậu như thế và mạnh mẽ để làm chỗ dựa tinh thần cho cậu một cách khó tin.
"Cảm ơn nhé."
Kao chẳng nói năng gì mà chỉ rướn người tới hôn nhẹ vào môi Pete thay cho lời cảm ơn.
Khi Kao dần dần dứt môi ra, Pete nhìn cậu rồi cười gian manh.
"Giỏi làm trò...Dạo ngày càng ngày càng lên trình đấy."
Pete không nói nữa chỉ áp người lại gần rồi hôn đáp trả. Song nụ hôn của Pete không chỉ dừng lại ở việc môi chạm môi bình thường như Kao vừa làm, bởi cậu hôn một cách ướt át và sâu sắc...Một sự thân mật chất chứa đầy tình yêu, sự ham muốn và nâng niu ngay vào những giờ phút riêng tư làm Kao không cách nào từ chối được.
"Làm vậy...Tối nay biết là sẽ gặp gì rồi đấy."
Kao còn chưa kịp từ chối một câu nào, Pete đã ấn thêm một nụ hôn nữa xuống. Song cậu nể tình hôm nay Pete cư xử đáng yêu nên không định phản kháng lại như mọi lần. Kao thừa nhận là thời gian vừa qua cậu lo lắng về mối quan hệ giữa cậu và Pete, nhưng hôm nay cậu tự tin là chỉ cần có Pete ở bên cạnh, cho dù ngày mai có xảy ra chuyện gì cậu cũng sẵn sàng đương đầu với nó.
Từ giờ cậu sẽ không sợ bất cứ thứ gì nữa...
Nhà của Kao
Sau khi đả thông tư tưởng và trấn an được Kao yên tâm hơn, Pete đưa Kao đi ăn ở một nhà hàng trước khi lái xe về vì tối qua cậu chỉ ngủ được có vài tiếng nên muốn về nghỉ ngơi một chút.
Nhưng đợi khi về đến nhà thì cũng đã là 2 giờ chiều.
"Nhà yên ắng thế." Pete lên tiếng trong lúc đậu xe trước cổng nhà.
"Chắc là mẹ lên trường đi làm rồi chăng? Còn Gib thì có lẽ tới nhà Joobjaeng chơi cũng nên."
"Joobjaeng mà ship tao với mày ấy hả?"
"Ờ! Cơ mà không biết bây giờ đã thôi chưa."
Pete mở cửa rồi bước xuống xe. Cậu vòng một vòng để mở cửa cho Kao vì nhớ rằng hình như mắt cá chân đối phương còn đau. Dù không đến mức đi cà nhắc nhưng vẫn phải có phần hơi đặc biệt chú ý.
"Còn đau không?"
"Một chút thôi."
"Lên lưng tao cõng vào nhà không?" Pete hỏi một cách cưng chiều.
"Ừ." Kao ngoan ngoãn gật đầu.
Bình thường cậu không phải là người không tự lo cho mình được hay cần người chăm sóc, nâng niu. Nhưng hôm nay Pete cực kỳ chiều lòng cậu và cậu vừa có chuyện không vui nên cũng muốn làm nũng ai đó.
Xin phép sử dụng quyền lợi của người yêu để làm nũng với Pete một chút đi vậy. Lâu lâu mới có một lần chắc không sao đâu nhỉ.
"Hôm nay làm nũng quá ha."
Miệng thì nói vậy nhưng Pete vẫn quay lưng lại rồi hạ thấp người xuống để người nào đó trèo lên lưng cậu dễ dàng hơn. Sau khi Kao đã yên vị trên lưng, cậu đóng cửa xe lại, bấm remote khóa xe lại và đi tới trước cổng nhà.
Kao phụ mở khóa rồi đẩy cửa vào mà không cần đến Pete phải mở lời.
"Thật ra nếu hôm nay không có mày...Tao nghĩ tao đã rất căng thẳng." Kao nói một cách từ tốn, khác hẳn với lúc ra khỏi nhà của Nont. Cậu ôm cổ Pete trong vô thức và tựa cằm vào lưng Pete.
"Thấy lợi ích của việc làm người yêu tao chưa?" Pete cười đắc chí.
"A...Không thể khen được mà." Kao khẽ bĩu môi với người yêu.
Pete bật cười vui vẻ trước khi dừng bước rồi quay đầu lại nhìn gương mặt Kao gần như là áp sát với mặt cậu. Một cảm giác cưng chiều khó tả len lỏi trong lòng cậu. Những khi không có chuyện cần bận lòng, Kao luôn tỏ ra điệu bộ nghiêm túc với cậu. Song vào những lúc khó nghĩ hay yếu đuối như thế này, cậu sẽ vô cùng thích làm nũng. Nhìn bây giờ đi...Ôm cổ bám lưng cậu như khỉ con ấy.
"Nhìn mặt tao làm gì?" Kao hỏi, giọng cực kỳ phụng phịu.
Đáng ghét chết đi được chính là lúc phát ra cái giọng này, làm ra vẻ mặt này thế mà lại đáng yêu cơ chứ!
"Tao xin lỗi hôm nay đã hơi bốc đồng."
"Kệ đi. Hồi nãy đúng là thằng Nont ghẹo gan mày trước thật."
Kao hiểu sở dĩ Pete hết sự kiên nhẫn là vì nhìn thấy Nont uy hiếp cậu. Thời gian qua có lẽ Pete đã nhẫn nhịn rất nhiều. Đến cả cậu vốn là người ôn hòa mà còn không thể không bực mình Nont.
"Nhưng lần sau làm ơn bình tĩnh hơn một chút nhé. Tao không muốn mày quay lại con đường đá đấm thường xuyên với người ta như lúc trước đâu. Ngày nào cũng bầm dập te tua tao nghĩ không ổn."
"Sợ làm quá phu à?"
"Thằng Pete chết tiệt!"
Kao thấy cái người giảo hoạt kia đáng ghét quá nên cắn vờ tai Pete đ�� trả thù vì lúc ở trên giường Pete hay thích nhay cắn tai cậu. Thế nhưng Pete lại phá ra cười một cách khoái chí. Tưởng là Kao sẽ dễ dàng bỏ cuộc sao? Cậu biết Pete khá là dễ kích động. Bị cậu gặm tai mà đối phương không hề tỏ vẻ nao núng nên cậu bắt đầu rúc mặt và dụi dụi vào hõm cổ Pete.
Pete bật cười, miệng thì ngăn Kao nhưng vẫn không chịu để cho Kao tụt xuống khỏi lưng.
"Mày càn quấy quá rồi đấy nhé." Pete cười sằng sặc. "Còn chưa vào nhà đấy, làm gì cũng ý tứ một chút."
"Làm ngoài nhà còn hơn là làm trong nhà."
Vì Kao biết nếu làm vậy trong nhà...Pete chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở việc trêu chọc đâu!
"Sao mày bảo sợ bí mật bị bại lộ?"
"Bí mật có bị lộ cũng là tại mày nói ra đấy."
Nói rồi Kao thọc lét vào cổ cái người dễ bị nhột thêm một lần nữa.
"Đủ rồiiiiii, tao nhột."
Kao trêu được Pete thì bật cười lớn một cách thích thú. Cậu ôm cổ Pete lúc này đang cõng cậu vào nhà.
"Mày ấy, cứ chê tao không thích cạo râu. Mày cũng quên cạo thôi. Râu đâm vào cổ tao rồi này." Pete lẩm bẩm ca thán sau khi cười đến đỏ bừng mặt. Bọn họ dường như đã quên mất sự căng thẳng do chuyện của Nont mang tới.
"Cho mày nếm thử mùi chứ sao? Xem lúc tao bị đâm có cảm giác như thế nào?"
"Thằng quần Kao, đủ rồiiiiii."
Kao cười thích chí khi rúc đầu vào hõm cổ Pete lần nữa. Ban đầu Pete định đặt Kao xuống sofa, nhưng đối phương đã chơi ác như vậy thì cậu liền cõng thẳng Kao đưa lên phòng ngủ.
Và đảm bảo...cậu sẽ trừng phạt cậu nhóc cứng đầu này để không dám nghịch ngợm nữa!
Thứ 3
Khoa Kỹ thuật
Đại học K
"Tụi mình về đây."
Bạn bè nói với Manao sau khi hộ tống cô đến trước cửa khoa trường đại học của người cô muốn gặp. Câu nói đó làm cô gái nhỏ bất ngờ đến nỗi mặt trắng bệch ngay lập tức. Cô không nghĩ bạn bè lại bỏ rơi mình một cách dễ dàng như vậy.
"Ơ! Sao lại về rồi?" Manao cố gắng giữ bạn lại.
"Vậy cậu bắt tụi mình đợi làm bóng đèn làm cái gì chứ?" Một người bạn tỏ vẻ chán nản.
"Thì đợi..."
"Cậu đến tìm con trai không phải sao? Bắt tụi mình làm kỳ đà cản mũi làm gì!" Một người bạn khác nói một cách ghen tỵ.
"Ừa! Hộ tống đến tận khoa là tốt lắm rồi." Cô bạn đầu tiên đồng tình rồi nhanh chóng nói tiếp. "Cơ mà...thành bại thế nào cũng đừng quên update với bạn bè nhé. Tớ muốn biết cảnh tỏ tình của cậu có fin* như trong tiểu thuyết từng đọc không."
"Các cậu này."
Manao xấu hổ đến mức cuống quít cả lên. Ban đầu cô không dám đến đây, song bạn bè cứ lôi kéo đến cho bằng được bởi vì cô luôn tham khảo ý kiến của bạn bè trong nhóm về chuyện của Mork nên bạn cô cũng biết cô thích Mork từ ngày mà cậu giúp cô thoát khỏi bọn sở khanh lần đầu tiên. Sau khi cô kể chuyện làm bánh mang đến nhà thăm cậu rồi cậu tốt bụng tình nguyện đưa cô về, không những thế còn ăn cơm với bố cô và nói chuyện một cách hợp cạ, bạn bè liền khuyên cô nhanh chóng thổ lộ tình cảm với cậu.
Có thể Mork cũng có tình cảm với cô không ít thì nhiều. Nếu không cậu đã chẳng làm đến mức đó.
Manao cũng không thể chịu nổi sự bí bách này. Cô muốn biết Mork nghĩ thế nào với mình. Bạn bè cổ vũ nhiều quá nên cô cũng tin, thế cho nên sau khi tan học bọn cô liền kéo nhau đến đây. Song chẳng biết lúc gặp Mork, liệu cô có còn can đảm để tỏ tình nữa hay không.
Chỉ mới chạm mắt trong một khoảnh khắc mà cô đã xấu hổ chẳng dám nhìn mặt cậu rồi.
"Nói với anh ấy là cậu thích người ta." Cô đề xuất. "Thời buổi này không ai chấp nhặt chuyện ai nói trước ai nói sau đâu. Chưa kể anh ấy còn chấp nhận chịu đau vì cậu như thế, chắc hẳn cũng phải có ý gì đó với cậu thôi mà."
"Ờ! Chỉ biết đợi anh ấy mở lời, coi chừng bị người khác giành ăn mất nha."
"Cực kỳ đồng tình luôn."
Bạn bè vỗ vai động viên Manao. Manao hít một hơi thật sâu để lấy can đảm. Trông thấy cái gật đầu đã mang phần tự tin hơn của cô, bạn bè liền tạm biệt rồi để cô đứng đợi Mork một mình.
Nên mở lời thế nào đây nhỉ?
Manao thầm nghĩ trong sự rối rắm trong lúc đứng đợi trước cửa khoa rồi liên tục nhìn đồng hồ trên cổ tay. Cô có hỏi Mork trên Line trước khi đến tìm cậu là hôm nay cậu tan học mấy giờ, thế nhưng cô không nói mình sẽ đến.
Thật tình cũng không phải là cô chưa bao giờ nói chuyện với con trai. Cô cũng có bạn bè là con trai, người theo đuổi và để ý cô cũng không ít. Nhưng trước giờ chỉ nói chuyện kiểu bạn bè thôi...Mork chính là người đầu tiên làm cho cô thích cậu.
"Anh Mork..."
Manao gọi sau khi nhìn thấy Mork bước ra một mình. Tiếng gọi của cô làm cậu quay sang dành sự chú ý.
"Ơ! Sao Manao đến được đây?" Mork đáp với một nụ cười rồi đi tới chỗ cô.
Manao cười tươi, trái tim cô đập rộn ràng. Tuy nhiên, cô cố gắng kiềm chế.
"Tình cờ Manao tan học sớm nên qua khu này chơi ạ."
"Vậy đi có một mình thôi à?"
"Dạ."
Manao trả lời rồi sau đó im lặng, dường như không biết phải mở lời thế nào. Chuyện đến tìm cậu mà không báo trước cô cảm thấy đã thể hiện lộ liễu lắm rồi, thế mà Mork vẫn làm như không hề hay biết gì cả.
Đồng thời chính Mork cũng bất ngờ khi Manao đến tận đây tìm mình. Nếu là hồi trước, có lẽ cậu đã nghĩ Manao đi ngang qua hoặc ghé vào tìm Rain. Song từ sau khi cậu đưa cô về nhà vào ngày hôm ấy, cậu liền đoán được tình cảm của cô.
Cộng thêm với những gì Sun nói càng khiến cậu chắc chắn hơn.
"Có phải vì như vậy cậu mới làm như mình có tình cảm với Manao?"
"..."
"Nếu cậu không có tình cảm thì hãy từ chối con gái người ta đi. Đừng để người ta phải đau lòng."
Những lời của Sun lúc nào cũng lởn quởn trong đầu Mork. Dù cho cậu có biểu hiện lạnh nhạt thờ ơ và tỏ vẻ như không có tình cảm gì với Sun, tuy nhiên bản thân cậu biết rõ tình cảm mình giành cho Sun đã "vượt giới hạn" từ lâu rồi.
Cậu không chắc nó bắt đầu từ bao giờ, song đến khi nhận ra thì nó đã quá khó để rút lại rồi.
Đối với Manao...Mork chưa bao giờ có suy nghĩ lợi dụng cô làm công cụ để khiêu khích hoặc trả đũa Sun. Chỉ là hôm đó cậu thật sự lo lắng cho cô và sợ nếu cô về một mình rồi gặp phải bọn tay Ton thì lại xảy ra chuyện nữa.
Nhưng Sun và cậu đã có mâu thuẫn với nhau từ trước rồi nên Sun mới nghĩ như vậy. Hơn nữa dù cậu chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng cậu cũng chả xấu xa đến mức đùa giỡn với tình cảm của con gái và lợi dụng cô làm công cụ đâu.
"Manao có chuyện gì không mà đến tìm anh thế?"
Mork hỏi thẳng vì muốn làm rõ tình cảm của mình với cô. Cậu không muốn cô đau lòng, lại cũng không muốn cho cô hi vọng như lời Sun buộc tội cậu. Hơn nữa, nếu cậu không nhanh chóng nói với cô, có lẽ cô sẽ càng để cho tình cảm sâu sắc thêm...Càng để lâu thì lúc bị từ chối cô càng đau lòng.
Cậu không muốn cô bé ngây thơ vô tội như cô phải đau lòng.
"Manao...Chuyện là Manao có chuyện muốn nói với anh Mork."
"Ừm, anh đang đợi nghe đây."
Manao ấp úng. Cô nhìn xung quanh tỏ ý không muốn nói chuyện ở đây, song lại cũng chẳng biết mở lời rủ Mork ra chỗ khác nói chuyện như thế nào. Rủ đi ăn cơm thì lại sợ bị từ chối vì anh ấy có thể không rảnh cũng nên.
"Manao nói đi."
"Thì là...Manao...thích...Manao thích anh Mork ạ!"
Manao thu hết can đảm nói ra. Cô cúi mặt nhìn dưới chân, không dám chạm mắt và cũng không dám nói gì nữa. Giây phút đó Mork cũng im lặng, song cậu không bất ngờ vì đã đoán được ngay từ đầu là cô sẽ nói gì.
"Anh cũng thích Manao." Mork cố gắng sắp xếp ngôn từ để từ chối sao cho cô hụt hẫng ít nhất có thể vì cậu chưa bao giờ xem cô là một người phụ nữ trưởng thành..."Nhưng là anh thích em giống như một người em gái thì đúng hơn."
"Anh Mork..."
Manao ngẩng đầu lên nhìn Mork. Đôi mắt to tròn tràn ngập sự thất vọng và đau lòng. Mork đành chìa tay ra xoa đầu an ủi. Cô vẫn còn nhỏ, cậu tin một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ gặp đư���c ai đó tốt hơn cậu.
"Anh là con trai duy nhất, cũng từng nghĩ qua muốn có em. Và nếu có em gái thì muốn có cô em gái đáng yêu như Manao. Vậy cho nên chúng ta làm anh em với nhau thì hơn."
"Anh Mork...có người anh thích rồi ạ?"
"Có thể nói như vậy." Mork không phủ nhận vì tin rằng cô sẽ từ bỏ nhanh hơn nếu biết cậu thích người khác. "Nhưng quan trọng nhất là anh không thích Manao như người yêu. Anh có cảm giác với Manao như một cô em gái ngay từ đầu rồi.
"Vâng...Manao hiểu rồi."
"Không cần làm giọng ủ rũ đâu. Con gái dễ thương như Manao sẽ có nhiều người tốt thích mà."
Manao gật đầu đồng tình mà chẳng nói năng một câu nào. Cô đau lòng vì bị từ chối, nhưng mà Mork quá tốt với cô nên cô không thể giận nổi cậu và cũng không dám ngoan cố khiến cho c��u khó xử thêm nữa. Lúc quyết định tỏ tình, cô đã kỳ vọng quá nhiều và gần như không chuẩn bị chút nào để đón nhận nỗi thất vọng.
"Hới! Manao đến à?"
Rain nhanh chóng chạy đến nhập hội, ánh mắt và nét mặt tràn đầy niềm sung sướng khôn xiết. Nếu cậu biết Manao đến thì cậu đã chả tốn thời gian vào nhà vệ sinh lâu làm gì, cậu sẽ ra ngoài đợi Manao ngay khi vừa hết tiết luôn.
Đã mấy ngày rồi Rain không được gặp Manao. Cậu chỉ có thể nói chuyện với cô thông qua Line. Cậu còn đang định tìm cơ hội sang nhà tìm Manao. Hôm nay đúng là may mắn khi được gặp cô.
"Thằng Rain đến đúng lúc quá."
Mork cười rồi quay qua nhìn cậu bạn thân. Đây mới chính là người tốt mà cậu sẽ là sẽ thích hợp với Manao nhất. Và cậu tin chắc Rain sẽ chăm sóc và làm cho Manao hạnh phúc hơn cậu...
"Em chào anh Rain."
Manao gượng cười chào hỏi Rain như không có chuyện gì xảy ra. Mork thấy thế liền cảm thấy tội nghiệp cô. Tuy nhiên, cậu nghĩ nói thẳng với cô cũng tốt. Manao vẫn chưa đến mức khóc lóc bù lu bù loa và vẫn đủ tỉnh táo có nghĩ là cô không quá tổn thương.
Không lâu nữa cô sẽ nghĩ thông và chấp nhận được thôi.
"Sao mày bảo có hẹn với bạn ở trường cũ mà?" Rain hỏi.
"Đang định đi thì gặp Manao trước." Mork đáp trước khi quay qua hỏi Manao. "Manao đến đây bằng cách nào?"
"Em đến cùng bạn ạ. Nhưng bạn em về mất rồi."
"Vậy em có về luôn không?"
"Dạ...về luôn ạ."
Manao bị Mork từ chối, hơn nữa cậu lại còn có hẹn. Cô thấy mình không cần thiết phải ở lại thêm nữa. Quan trọng là cô muốn về nhà để bình tâm lại, chả có tâm trạng làm việc khác hay gặp ai nữa.
"Thằng Rain cũng đang định đi về này." Mork dời mắt sang phía Rain rồi nháy mắt với cậu. Thế nhưng Rain vẫn tỏ vẻ ngờ ngợ vì cậu chưa muốn về và định tụ tập với đám bạn tiếp. "Đúng không, Rain?"
"Ơ...ờ...phải phải. Anh cũng đang định về."
Rain thấy Mork đá mắt vài lần liền hiểu ý rồi nhanh chóng hùa theo Mork ngay tức khắc. Cậu vừa nhận ra rằng có lẽ Mork muốn cậu đưa Manao về để có cơ hội gần gũi nhau hơn.
Về phần Mork, cậu thầm mắng cậu bạn trong bụng rằng chuyện như thế này đúng là chậm chạp, đến nỗi người vô tâm vô tính như cậu còn nghĩ ra nhanh hơn. Nếu Rain thất tình vì Manao...cậu sẽ là người đầu tiên khinh bỉ Rain.
"Manao về cùng anh không? Để anh gọi taxi đưa Manao về r���i qua tiệm."
"Nhưng mà Manao..."
"Không cần khách sao đâu. Dù sao cũng về chung một đường."
"Để thằng Rain đưa về là tốt rồi. Mất công bọn thằng Ton lại quấy nhiễu nữa thì sẽ có thằng Rain giải cứu Manao."
Mork phụ họa thêm cho cậu bạn dù cậu biết thời gian này bọn thằng Ton đã biến mất vì tội đánh cậu bị thương. Cảnh sát đã gọi lên thẩm vấn nhưng bọn đó lại chạy trốn nên cảnh sát phải truy lùng đuổi bắt.
Không biết giờ này bọn chúng trốn tới tỉnh nào rồi.
"Vậy...cũng được ạ."
Manao thấy 2 chàng trai nói tới nói lui cũng không biết phải từ chối thế nào.
"Chăm sóc em nó chu đáo nha mày."
Mork vỗ nhẹ vai Rain trước khi quay qua cười với Manao rồi đi tới môtô của mình, sau đó đội mũ bảo hiểm rồi lái xe đi khỏi. Manao vẫn dõi theo sau cậu với cặp mắt đượm buồn.
Rain nhìn thấy ánh mắt của người có thân hình nhỏ nhắn liền tội nghiệp một cách khó nói. Vì cậu biết Manao thích Mork. Việc Mork bật đèn xanh cho cậu như thế cũng làm cho Manao không vui và tổn thương.
"Đi thôi Manao."
"Vâng."
Rain và Manao sánh bước ra khỏi trường đại học. Manao cực kỳ ít nói dù mọi khi cô là người vui vẻ, sôi nổi nên cậu mới dám bắt chuyện. Song hôm nay cô trông có vẻ buồn hiu, khác hẳn với thường ngày. Điều đó làm Rain bất an.
Cậu không biết trước đó Mork và Manao đã nói với nhau chuyện gì.
"Bọn thằng Ton còn đến kiếm chuyện với Manao không?
Rain bắt chuyện. Cậu nghĩ nếu như Manao chịu nói, chịu hé môi, có thể cô sẽ có sức sống hơn.
"Từ ngày hôm đó thì không đến nữa ạ. Nghe anh Mork kể là bố mẹ anh Mork đi báo án rồi nhưng bọn chúng không chịu tới lấy khẩu cung với cảnh sát nên không biết đã trốn tới đâu rồi nữa."
"Đáng đời tụi nó. Phải gặp được thứ dữ đi."
Manao kể xong thì lại im lặng. Rain cảm giác Manao thật sự rất buồn. Chẳng biết Mork đã nói hay làm gì khiến Manao đau lòng đến mức này. Nghĩ tới cậu lại muốn chửi thằng bạn đã vứt quả bom nổ chậm lại mà chẳng buồn dặn dò gì.
"Manao có cần về nhà gấp không? Đi xem phim không? Có phim mới rạp đó. Họ bảo là phim này hài lắm." Rain cố gắng tìm cách làm Manao vui hơn. "Lúc đầu anh định rủ thằng Mork đi mà nó có hẹn mất rồi."
"Manao muốn về nhà ạ. Bây giờ Manao thật sự cảm thấy rất tệ."
Manao nói một cách nghiêm túc khiến Rain im bặt giống như cậu vừa làm gì không phải.
"Manao vừa nói với anh Mork là Manao thích anh Mork." Manao nói như thể cần được giải tỏa sự thất vọng của mình cho ai đó lắng nghe mà không biết rằng những lời nói của cô đã gây nên nỗi đau không kém cho người nghe là Rain. Tuy nhiên, cậu không nghĩ sẽ giận cô. "Nhưng anh Mork nói là chỉ xem em như em gái."
"Vậy...Manao ok không?"
Rain hỏi với vẻ lo lắng. Cậu có thể đoán được đáp án của Mork vì Mork nói với cậu ngay từ đầu là không có ý gì với Manao hơn mức em gái. Cậu cũng biết Mork không thể nhận lời yêu Manao không phải chỉ vì muốn mở đường cho cậu mà còn là vì trái tim Mork đã có người khác rồi.
Người đó không ai khác chính là người anh trai độc miệng của cậu.
"Cũng không ok đâu ạ." Manao nói, đan xen vào đó là tiếng cười dù rằng cô thật lòng ch�� muốn khóc. "Nhưng Manao cũng chẳng làm gì được. Anh Mork đâu có thích Manao. Hơn nữa hình như anh ấy thích người khác rồi ạ."
"Manao có giận thằng Mork không?"
"Manao không giận anh Mork đâu. Sao Manao lại giận anh Mork được chứ? Chuyện tình cảm đâu thể cưỡng cầu được. Nhưng Manao..." Nói đến đó cô liền im lặng tiếp. Bởi dù hiểu song cô vẫn buồn khi bị từ chối. "Anh Mork nói một ngày nào đó sẽ có người tốt thích Manao. Anh Mork nói dễ dàng quá."
Manao giả vờ cười để che giấu đi nỗi buồn. Cô biết khi ấy Mork chỉ nói như vậy để an ủi cô thôi.
"Anh nghĩ nó nói đúng đấy. Chỉ là bây giờ Manao vẫn chưa nhìn thấy thôi."
"Nhiều khi người đó còn chưa sinh ra cũng nên."
"Sinh rồi." Rain nhanh chóng tiếp lời. "Sinh trước Manao 2 năm..."
Manao im lặng ngẫm nghĩ lại câu nói của Rain rồi ngẩng mặt lên nhìn cậu, người đang cố gắng nói điều gì đó. Lần này Rain không lẩn tránh ánh mắt nữa mà nhìn sâu vào mắt cô khiến tim Manao đập rộn ràng và không biết phản ứng thế nào.
"Ờ...Taxi tới rồi."
Manao né tránh ánh mắt ấy rồi nhanh chóng bước tới vẫy xe taxi. Rain nhìn gương mặt đỏ bừng của đối phương thì lén cười thầm rồi vội vàng đuổi theo cô giả vờ phụ gọi taxi và không nói thêm gì nữa.
Hôm nay cứ tấn công thế này đã...Nhưng từ nay về sau cậu sẽ không rút lui nữa.
Một ngày nào đó cậu sẽ làm cho Manao quay qua nhìn cậu cho mà xem!
Blue Sky Café
Rain đưa về Manao rồi đến tiệm với tâm trạng vui vẻ, khác hẳn với Sun dạo gần đây trông có vẻ thất thần, mặt mày rầu rĩ và nhăn nhó không giống mọi ngày dù tiệm chẳng có vấn đề gì, không những thế mà ngày càng có nhiều khách hàng.
Đáng lẽ Sun nên vui mới phải chứ không phải làm mặt cau mày có như thế này.
"Anh Sun làm sao thế? Sao mặt mày căng thẳng vậy?"
Rain hỏi dẫu cậu biết thừa chuyện khiến Sun căng thẳng thể nào cũng liên quan đến chuyện của Mork. Lần trước Sun đùng đùng xông khỏi tiệm rồi bị Mork đấm cho rách miệng trở về. Gọi điện hay nhắn Line đối phương cũng không hồi đáp lại. Thời gian trôi qua, Sun càng cảm thấy bức bối, gần như chịu không nổi. Nghĩ tới nghĩ lui Rain cũng bắt đầu thấy tội anh trai.
Cho dù là vậy...Sau khi cãi nhau trong bệnh viện, Rain cũng không phụ tác thành hay chia rẽ 2 người này nữa. Cậu rút ra khỏi drama vì không muốn là nguyên nhân khiến Mork phải đau lòng thêm nữa. Và cũng là hợp lý khi Sun phải đứng ra giải quyết vấn đề của chính mình. Như vậy Sun mới thấy được giá trị của người anh từng bị coi thường.
Mork không phải đồ vật của bất kỳ ai...
Lần sau Sun có nói năng hay chê trách gì thì biết mà cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn!
"Ai mà tâm trạng tốt được như mày?"
"À, chắc chắn rồi." Rain cười vui vẻ, không thèm quan tâm xem mình có khiến cho Sun ngứa mắt đến nỗi muốn bóp cổ cậu không. "Người có tình yêu vào là tươi trẻ hơn liền thôi, ai như người nào đó bị đấm cho rách miệng đâu."
"Ghẹo gan! Mày không giúp anh thì thôi, còn ở đó mà đâm thọt anh hả thằng em trai mất nết."
"Giúp được gì đâu anh. Lúc em cố gắng giúp để nói chuyện với nhau tử tế thì anh Sun cứ làm điệu làm bộ làm chi. Lúc thằng Mork nói năng đàng hoàng thì anh chỉ biết mắng nhiếc nó. Giận cũng mắng nó, lo lắng cũng mắng nó. Thấy nó nằm yên chịu đau đớn còn mà mắng cho được. Là em, em chẳng muốn có quan hệ gì với anh nữa là. Nó đấm cho một cú là phước đức thế nào rồi."
"Nghe xong có động lực ghê." Sun vặn vẹo ngược lại.
"Nói thật nha anh Sun...Em nghĩ anh buông tha cho nó đi."
Rain cố gắng khuyên nhủ Sun. Nhưng cậu biết càng nói vậy càng khiến Sun nóng máu rồi lại đứng dậy làm cái gì đó cho xem. Thật ra thì cậu không muốn Mork phải đau khổ hay bị anh trai cậu tổn thương lòng đâu. Nhưng nếu cả 2 người có thể làm hòa với nhau và Sun ngưng cái tính độc miệng thì có thể nó sẽ là một cách kết "êm đẹp" cho cả hai bên.
Vì cả Mork lẫn Sun đều có tình cảm tốt đẹp dành cho nhau từ lâu rồi.
"Rồi bạn mày đâu? Sao dạo này im ắng thế?"
Sun không nhịn nổi mà nhắc đến Mork. Nghĩ tới là anh nóng ruột nóng gan, chẳng biết nên làm gì nữa. Mork không đến tiệm, không tr��� lời Line, không nghe máy và khi anh đến nhà tìm thì không chịu cho anh gặp.
Mork làm như thể muốn chọc tức anh và thỏa mãn khi nhìn anh đứng ngồi không yên đây mà!
"Chắc nó có công chuyện gì của nó."
"Công chuyện gì?"
"Làm sao em biết được nó?"
"Mọi khi thấy đưa đón mày suốt mà. Sao dạo này hầu như chẳng thấy ló mặt đến vậy? Gọi cũng không bắt máy, Line tới cũng không nhắn lại, tới nhà tìm thì không gặp...Như thế là nó cố tình tránh mặt rõ ràng. Bạn mày không kể gì cho mày nghe hả?"
"Hỏi một đống thế, anh Sun có làm quá không đấy?"
"Đừng có mà lái sang chuyện khác. Trả lời câu hỏi mau!"
"Nó không muốn thấy mặt anh. Hài lòng chưa?"
Bị anh trai dồn ép, Rain đành trả lời thẳng vào trọng tâm mà chẳng nể nang đến cảm xúc của Sun nữa.
"Đây là chơi trò chiến tranh lạnh đúng không?" Sun lẩm bẩm với chính mình.
"Thằng Mork nó không nghĩ phức tạp như vậy đâu. Nó chỉ chán ghét cái bản mặt của anh thôi." Rain biện hộ cho bạn. Người như Mork không rảnh lên kế hoạch tạo áp lực với ai như thế đâu. "Với hôm nay cũng không qua nhà kiếm nó."
"Tại sao! Bạn mày nhắn mày bảo với anh là không cho đến kiếm à?"
"Không. Hôm nay chắc nó không ở nhà. Anh không gặp được nó đâu."
"Vậy chứ Mork đi đâu?" Sun lập tức xúc động.
"Nó hẹn với bạn học cũ. Chắc là lại đi uống rồi."
"Lại nữa à!"
Sun khó chịu thêm khoảng 10 cấp độ nữa vì sợ Mork sẽ say rồi gây chuyện ẩu đả với người ta. Mọi lần đi uống, hầu như lần nào cũng có chuyện. Cậu thật sự thắc mắc Mork không để cho mặt mình lành lặn 1, 2 tháng là không được phải không? Sun cũng muốn tịnh tâm lắm nhưng bây giờ anh lo lắng đến mức nhịn không nổi nữa rồi.
Chắc là phải hành động thôi...
Khoảng 11 giờ tối
G CLUB
"Mày...Em gái bàn bên kia nhờ xin số mày."
Mike trở về bàn sau khi ghé vào c��n ly với cô nàng xinh đẹp bàn bên cạnh bắn mắt sang bên này mấy phút rồi. Và bạn bè của cô nàng đó cũng nhắn cậu xin số của Mork giùm cho.
Nhưng Mork, người đang mải mê uống rượu lại làm như không nghe thấy.
"Em nào cơ?" Thay vào đó, Nong lại là người tò mò muốn biết.
"Em mặc đồ đen đó. Mẹ nó! Dáng đúng ngon."
"Gì chứ? Tại sao em ấy không muốn số của tao?"
"Mày coi lại mặt tiền của mày đi đã." Mike châm biếm bạn. "Tóm lại mày sao hả Mork? Hứng thú không?"
"Không. Giờ tao không muốn trò chuyện với bất cứ ai hết."
Mork từ chối một cách thẳng thừng. Cậu thậm chí còn chẳng có ý nghĩ nhìn đến cô nàng đó. Đó vốn là chuyện bình thường đối với cậu rồi. Càng là thời gian này lúc cậu đang có chuyện với Sun thì cậu lại càng chán không muốn nói hay tiếp xúc với ai.
Nhiêu đây cậu đã đau đầu muốn chết rồi. Cậu không muốn kéo ai vào, biến cuộc sống của cậu thêm hỗn loạn nữa.
"Vậy tao tiếp chuyện thay nhé."
"Tùy mày thôi, Nong...Nếu nàng ta muốn nói chuyện với mày."
"Ấyyyyy, sao lại tạo áp lực cho bạn bè thế, thằng quần Mork!"
Nong bĩu môi về phía Mork với sự chán ghét nhưng không thật tâm. Sau đó cậu đi theo Mike đến chỗ cô nàng bàn kế bên, bỏ mặc Mork đứng một mình trông coi bàn. Mork nhìn bạn rồi lắc đầu.
Bọn nó theo cậu đến uống rượu, cuối cùng lại lân la rồi bỏ cậu lại trông coi bàn.
Đám bạn nghiệp chướng...
Mork nghĩ thầm rồi nâng ly rượu lên uống. Nhưng mà...Ngay giây phút cậu đặt ly rượu xuống và đang chuẩn bị rót thêm một ly nữa, cậu liền nhíu mày khi nhìn thấy một ngư��i con trai dừng bước phía đối diện rồi đứng nhìn cậu chăm chú.
Có lẽ Mork sẽ không giật mình nếu người đó không phải là Sun.
Sa...sao lại đến được đây chứ!
Câu hỏi đó vang lên trong lòng cậu. Mork vừa cứng họng vừa bối rối khi bỗng dưng Sun lại xuất hiện ở đây vì cậu không hề nói với Sun và Rain sẽ đi uống rượu với bạn ở đây. Vậy làm sao Sun có thể theo đến đúng quán nhỉ. Sau khi nhìn xung quanh, cậu không thấy Sun đi cùng người nào khác.
"Anh đến một mình." Sun nói như thể biết là Mork đang tìm bạn của anh. "Cậu thì hay rồi, vẫn sống tốt quá ha."
"Rồi tại sao em phải khổ sổ nào?"
Mork hỏi ngược lại khi cảm thấy đối phương đang mỉa mai mình. Nhưng câu đáp trả đó càng khiến người khổ sở đến mức ăn không ngon ngủ không yên và trong lòng lo âu đến nỗi sắp phát điên là Sun thêm khó chịu.
Suốt thời gian qua, Sun lúc nào cũng nghĩ về chuyện của Mork.
Nhưng mà...Mork lại chẳng cảm nhận được gì như thế sao!
"Không hỏi tại sao anh lại theo cậu đến đây à?"
"Em không muốn biết."
"Mork!" Sun gọi lớn tiếng một cách bất mãn.
Anh không muốn tin Mork lại có thể khiến một người điềm tĩnh như anh trở nên nóng nảy đến mức này chỉ bằng vài câu nói. Sự lạnh lùng và xa cách Mork thể hiện ra chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa trong lòng anh...Vốn đã khó chịu, lại gặp phải chuyện này anh càng không muốn bình tĩnh thêm nữa.
"Đi ra nói chuyện với nhau chút đi."
"Không."
"Phải đi."
Sun cố gắng hết sức khống chế cảm xúc. Anh trừng mắt nhìn đối phương một cách nghiêm túc, song Mork vẫn tỏ v�� không quan tâm, gắp đá bỏ vào trong ly, rót rượu rồi thêm soda như thể Sun là người vô hình.
Pực!
Sun giật lấy ly rượu Mork định đưa lên uống rồi đặt nó về chỗ cũ. Mork trợn mắt nhìn Sun một cách không hài lòng. Sun tiến tới gần cậu rồi tóm tay cậu lại trước khi bóp chặt nó giống như là đang giải tỏa cơn giận của mình cho cậu biết.
"Đi ra nói chuyện với nhau chút đi."
"Em không có gì để nói với anh."
"Đi-ra-nói-chuyện-với-nhau-chút-đi."
Sun nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt cực kỳ thách thức. Bình thường Mork chưa bao giờ biết sợ ai và luôn sẵn sàng gây sự. Nhưng khi gặp phải ánh mắt và giọng nói này của Sun khiến cậu khuất phục, đồng ý làm theo lời người nào đó ra lệnh một cách bất lực.
Sun kéo tay Mork ra khỏi pub đến một khu vực tương đối vắng ngư���i, tiếng nhạc nhẹ nhàng hơn ở trong pub và thích hợp để nói chuyện hơn. Dù vẫn còn những người khác nữa, song không ai quan tâm đến bọn họ.
"Có gì thì nói đi."
Mork rụt tay khỏi tay của Sun rồi trừng mắt nhìn đối phương một cách bất mãn. Bạn bè cậu nhìn thấy Sun đưa cậu đi như vậy sẽ không nghĩ cậu là đang sợ anh trai của bạn hay sao. Mất danh dự và mất mặt chết đi được!
"Rốt cuộc là cậu làm như thế này vì muốn chọc tức anh đúng không?"
"Chọc tức cái gì! Em làm như vậy để làm gì?"
"Nếu không phải để chọc tức anh, thế thì cậu làm như vậy làm gì?"
"Em cứ như vậy đấy. Em hẹn bạn đi uống rượu có gì lạ đâu chứ?"
"Vậy không chịu nghe máy, không chịu trả lời Line, tránh mặt anh nghĩ là sao đây?"
"Thì chẳng có nghĩa gì hết."
"Mork! Nói chuyện đàng hoàng ngay."
Sun ra lệnh như thể Mork là cậu nhóc dưới vòng tay che chở của anh. Người bị ra lệnh liền lập tức biến sắc. Mork nghĩ thầm trong bụng rằng cậu nào phải là Rain...Làm sao có thể ngoan ngoan răm rắp nghe Sun sai bảo được.
"Em chỉ nghĩ là chúng ta không cần thiết phải nói chuyện với nhau nữa."
Mork cãi lại và đấu mắt với Sun một cách cương quyết không hề chịu thua.
"Dù là chúng ta vẫn chưa hiểu nhau như vậy sao?"
"Em đã hiếu hết tất cả rồi."
"Không! Cậu không hiểu gì hết." Sun lớn tiếng theo cảm xúc. "Cậu thậm chí còn chẳng hiểu được tình cảm của bản thân...Cậu đang chạy trốn nó. Vì cậu sợ bản thân sẽ thích anh hơn thế này."
"Ảo tưởng! Ai thích anh chứ?"
"Cậu chứ ai!"
"Em không thích anh!"
"Cậu thích!"
"Không thích!"
"Thích!"
"Không thích mà!!!"
Mork quát lớn một cách giận dữ. Cậu đẩy mạnh Sun một cái khiến Sun loạng choạng ngã về phía sau, đụng phải cái kệ trưng bày các loại ly rượu sau lưng nhưng may là số ly dùng để trưng đó không rớt xuống mà bể. Tuy nhiên...xui xẻo là hàng lông mày của Sun sượt phải cái kệ nên cứa thành một vết.
"Anh Sun!"
Mork gọi tên đối phương với vẻ bất ngờ khi Sun quay đầu qua nhìn cậu. Dù bên trong pub khá tối, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy máu chảy ra từ miệng vết thương một cách rõ ràng. Giây phút đó trái tim Mork gần như rơi ra ngoài.
Cậu đã làm gì thế này...
Cậu đã hại Sun đổ máu như thế kia ư!
"Có chuyện gì không ạ?"
Tâm trí của Mork bị kéo lại khi một người bảo vệ của pub tới hỏi thăm vì có lẽ anh ta đã trông thấy 2 người cãi nhau. Giọng nói đó như hồi chuông thức tỉnh cả Mork lẫn Sun bình tĩnh hơn.
"Không có gì. Chúng tôi đang giải quyết hiểu lầm với nhau chút thôi." Sun đáp trong lúc Mork đang cố điều chỉnh lại cảm xúc. Câu trả lời của anh vẫn không thể làm cho người bảo vệ tin tưởng lắm. "Thật đó. Chúng tôi không có gây sự gì với nhau đâu."
"Dù sao cũng nói chuyện ôn hòa với nhau nhé."
Sau khi thấy hai bên đã bình tĩnh lại, người bảo vệ liền đi khỏi. Mork nhìn vết thương trên lông mày vẫn còn đang rướm máu rồi kéo tay Sun đi ra khỏi pub mà không thèm quan tâm rằng cậu đến cùng bạn và bạn cậu chắc đang thắc mắc cậu đã biến mất đi đâu vì giờ cậu lo lắng cho tình trạng của Sun hơn. Về phần bạn cậu thì gọi báo sau cũng được.
"Đi đâu?"
"Bộ tính không về hay sao hả?" Mork quay qua liếc Sun một cái sắc lẹm. Cậu không hiểu Sun không cảm nhận được hay không thấy đau tí nào sao khi có vết thương đến mức này. "Bộ tính để chảy sạch máu rồi nằm lăn quay ra chết trong pub hả!"
Sun muốn cãi nhưng lại không cãi được vì Mork chẳng thèm nghe anh. Cả 2 người cùng nhau bước ra khỏi pub. Cũng may không có ai chú ý bởi vì khách trong pub đều đã bắt đầu chuếnh choáng say.Thêm vào đó ánh sáng có phần tối tăm làm cho nhiều người không kịp quan sát.
Còn những người quan sát thấy thì cũng chỉ nhìn hiếu kỳ mà thôi.
"Đưa chìa khóa đây."
Mork quay lại xòe tay ra sau khi tới được chỗ đậu xe. Hôm nay cậu cố ý uống say với đám bạn nên không đi xe tới. Vậy nên cậu có thể về c��ng Sun mà chả cần phiền phức phải ngược về lấy xe của mình nữa.
"Lái nổi không?"
"Em mới uống có mấy ly thôi. Anh mua đưa chìa khóa đây...Nhanh nhanh đi."
Sun đành phải lục chìa khóa đưa cho Mork một cách bất lực. Dẫu Mork có tỏ vẻ hung dữ, nhưng anh cảm nhận được rằng đối phương rất lo cho anh. Nếu không có lẽ cậu đã chẳng chịu nói chuyện với anh hay là chịu cho anh ở gần cậu thế này.
Đằng này...Mork còn kéo tay anh đi ra nữa.
Sun xem như lần này chịu đau cũng đổi lại được sự đền đáp xứng đáng.
"Anh đậu xe chỗ nào vậy?"
"Chiếc kia kìa...Không nhớ hay sao?"
Sun chỉ vào xe của mình rồi đi trước dẫn đường. Mork đành hối hả theo sau trước khi bấm remote khóa xe rồi mở cửa xe ngồi vào ghế lái, còn Sun ngồi vào ghế phụ bên cạnh cậu.
Mork lấy l���i tinh thần để lái xe một cách tỉnh táo nhất có thể.
"Lái được không? Nếu không được thì để anh lái cho." Sun lo lắng hỏi han. Anh sợ Mork lái không quen xe anh rồi lại gây tai nạn. Đến lúc đó thì không chỉ mình anh bị thương.
"Em có bằng lái xe rồi." Mork nói để Sun yên tâm. Ở nhà cậu cũng có mấy chiếc xe hơi, mẫu mã tương tự với xe của Sun nên cũng có lái thử vài lần. "Anh làm ơn lau máu rồi tìm cái gì đó băng lại được không?"
Mork thở dài rồi nhìn Sun, người đang hành động như thể mình không có vết thương nào cả dù máu rỉ ra từ vết thương đã lan khắp mặt và chảy xuống tới cổ.
Đối phương không làm nên Mork đành vươn tay ra rút giấy tissue thấm giùm cho.
"Ốiiiiii, nhẹ tay chút đi." Người bị đau lập tức kêu ca.
"Ai bảo không chịu làm. Còn trách ai."
Mork vẫn tiếp tục làm giọng hung dữ. Cậu chấm máu cho Sun bằng lực tay như cũ. Người bị thương chỉ có thể làm mặt nhăn nhó, song không dám hó hé gì với cậu nữa. Mork thấy vậy liền bắt đầu mủi lòng nên nhẹ tay hơn một chút.
Thật ra cậu cũng thầm hối hận vì đã gây nên vết thương này cho Sun.
"Ấn giữ vết thương lại."
Sau khi lau máu cho Sun xong xuôi, Mork lớn giọng lặp lại với Sun trước khi quay sang khởi động xe rồi từ từ lùi xe hỏi ô đậu xe. Từ điểm mốc từng nóng nảy và cãi nhau kịch liệt với nhau, Sun cảm giác Mork đã bình tĩnh rất nhiều.
Dù là vẫn còn giận anh đến thế, nhưng khi thấy anh bị thương hay gặp nguy hiểm, Mork đều sẽ mềm lòng và tới cứu anh. Như thế này rồi mà còn cứng miệng bảo không thích, không có cảm giác gì với anh thế này được.
C��i thằng nhóc cứng miệng này...
Nhà của Sun và Rain
Mork định chở Sun đi khám bác sĩ ở clinic trên đường lái xe về nhưng không thấy cái clinic nào còn mở hết. Có lẽ Sun biết Mork muốn đưa mình đi bác sĩ nên nói với cậu là vết thương không sâu hay rộng lắm, về nhà băng bó cũng được. Mork đành chở anh về. Đến nơi thì thấy nhà im ắng vì có lẽ Rain ngủ mất tiêu rồi. Rain chẳng hề quan tâm xem anh trai đã về nhà chưa hoặc giải quyết hiểu lầm với cậu bạn thân đến đâu rồi...Quả là tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến thật mà.
"Cậu phải băng bó vết thương cho anh đấy. Thằng Rain chắc ngủ rồi."
Sun nói sau khi Mork đậu xe xong xuôi. Anh sợ đối phương đưa mình về rồi sẽ nhanh chóng về luôn mà không thèm để tâm đến anh nữa. Nói thật là anh không hề lo lắng chuyện vết th��ơng mà sợ không giải quyết được hiểu lòng với nhau thì đúng hơn.
Nếu Mork về thì không biết tới bao giờ mới gặp được nhau khi đối phương luôn cố tình tránh mặt anh. Dù thế nào đi chăng nữa hôm nay Sun phải nói chuyện với Mork cho ra lẽ và không được phép kết thúc bằng tranh cãi như thời gian vừa qua nữa.
"Vẫn còn nhây?"
"Biết làm cho người ta bị thương thì đừng có độc ác vậy chứ."
"Không trách được. Em chính là kiểu nhẫn tâm đấy."
"Cái người nhẫn tâm" nói một cách hờ hững, song vẫn chịu mở cửa xe rồi bước xuống. Sun giấu đi nụ cười gian mãnh của mình trong lúc mở cửa rồi bước xuống theo. Mork cứng miệng với anh thế thôi song thật tâm cậu có lẽ cũng lo lắng cho anh.
Hai người sợ đánh thức Rain dậy nên lặng lẽ đi vào nhà.
"Anh lên t��m trước đi, để em đi tìm hộp sơ cứu."
"Ở trên kệ đó."
Sun chỉ về chiếc kệ để đồ. Mork gật đầu tỏ ý hiểu. Anh cũng muốn lên lầu để tắm táp. Hiện tại máu đã ngừng chảy rồi nhưng trước đó nó đẩy thấm đấm cả mặt, cổ và trên người anh.
Sau khi đi lên nhà, Sun không quên soi gương để xem xét vết thương. Thấy vết thương không sâu và cũng không rộng đến mức phải khâu nên cũng nhẹ nhõm hơn. Anh vào phòng tắm để tắm rửa trước khi chọn mặc chiếc quần dài màu đen và chiếc áo phông thoải mái. Sau khi đi xuống lầu dưới anh liền thấy Mork đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách mở TV xem một cách thư thái vì đã quen thuộc với ngôi nhà của cậu.
"Anh cũng trẻ trâu quá nhỉ."
Mork khoanh tay khi Sun đi tới ngồi bên cạnh cậu. Cậu nhìn đối phương vừa tắm rửa và g���i đầu xong, mùi hương tươi mát phát ra từ người Sun khiến cậu cảm giác muốn ở gần và làm cho trái tim cậu đập thình thịch một cách lạ lùng.
Không được nghĩ bậy bạ nữa...Mork tự nhủ với chính mình để bản thân bình tâm lại.
"Khen hay chê đấy?"
"Khen mà! Đau đến cỡ đó mà còn làm mặt điềm tĩnh được. Trâu bò như vậy, lúc em xử lý vết thương đừng có kêu gào đấy."
"Này là chặn đường không cho anh kêu rồi còn gì."
"Càng kêu là em càng khó chịu và nặng tay...Cảnh báo rồi nhé."
Mork cầm hộp sơ cứu lên, bắt đầu từ việc dùng cồn rửa vết thương. Nam y tá đã hù họa trước như vậy làm Sun cũng khá là bất an. Anh không hi vọng rằng người cơ bắp như Mork có thể nhẹ nhàng như nữ y tá đâu, cơ mà cũng đừng đến mức mạnh tay làm vết thương của anh rách to hơn trước là được.
"Đừng có nhúc nhích." Mork nhỏ giọng nói lúc chấm bông gòn vào vết thương làm cho Sun cử động người như thể sợ đến mức bối rối và hoài nghi dù rằng cậu còn chưa dùng hết sức tay nữa. "Làm lẹ cho xong, em còn về nhà nữa."
"Muộn rồi, cậu ở lại đây cũng được."
"Không."
"Tại sao...Sợ gì hả? Hồi trước thấy hay ở lại đây lắm mà. Ốiiiii."
Lúc Sun bắt đầu nhìn với ánh mắt hấp háy gian tà, Mork liền ngứa mắt nên là ấn mạnh tay hơn vào vết thương của Sun. Người bị thương kêu oai oái khiến Mork sợ rằng Rain sẽ thức giấc rồi trách cứ vì bị làm phiền trong lúc ngủ.
"Nhiều chuyện."
Mork vừa nói vừa cười. Sun nhìn Mork một cách cau có vì Mork chưa bao giờ ân cần với anh cả. Đấm anh cũng mạnh, đẩy anh đến mức va vào kệ để đồ bị thương. Đến khi băng vết thương cho anh mà cũng giống như muốn làm cho anh bị thương nặng hơn. Mork đây là đang quan tâm hay muốn giết anh chứ.
"Nhẹ nhàng với anh xíu đi. Anh mà chết trước là cậu không có người để cãi nhau cùng đâu."
"Em tìm người khác cãi nhau cũng được."
"Mork..."
"Nhưng ông già xảo quyệt như anh như thế này chắc không chết dễ dàng thế đâu nhỉ?"
Sun trừng mắt nhìn người đang châm chích mình nhưng anh không có ý định đáp trả bằng lời nói mà chính ánh mắt gian tà nhìn chăm chăm vào người nào đó như muốn nói rằng rồi sẽ có ngày Mork phải rút lại lời nói của chính mình.
Sun sẽ làm cho Mork phải chết mê chết mệt người bạn trai lớn tuổi như anh cho xem!
"Khỏi cần nhìn mặt." Mork lớn tiếng nói.
"Vậy chứ nhìn cái gì?" Sun hỏi trêu ngươi, ánh mắt dời xuống người ai kia khiến cho cậu nổi hết cả da gà. "Cơ mà..."những chỗ khác" cũng đáng nhìn quá chứ."
"Đừng có ghẹo gan, anh Sun. Còn chưa băng bó xong đâu."
Mork đổi sang dọa dẫm. Thật tình cậu muốn tỏ vẻ lạnh lùng như trước, thế mà khi ngồi gần nhau Sun lại thể hiện tình cảm thông qua ánh mắt như vậy khiến cậu không thể giữ im lặng khi ánh mắt của Sun có sức ảnh hưởng với trái tim cậu.
Mork bắt đầu không thể khống chế cảm xúc của mình. Mặt cậu nóng bừng, tim đập mạnh và rụt rè đến mức gần như không thể kiềm nén nổi tâm trạng. Đây chính là lý do cậu không muốn ở gần Sun.
Những khi xấu hổ, cậu cảm giác mất mặt một cách khó nói.
Từ lúc sinh ra đến giờ chưa có ai khiến cậu mất kiểm soát như thế!
"Băng bó vết thương vào lúc tối muộn thế này lại làm nhớ đến hôm đó nhỉ."
"Nhưng em không nhớ."
Mork phủ nhận điều trái ngược với trái tim cậu. Sao cậu lại không nhớ chứ... Ngày hôm đó cậu bị đánh, Sun băng vết thương cho cậu rồi bộc bạch tiếng lòng trước khi cướp đi nụ hôn đầu của cậu và làm cho cậu không ngủ được mất mấy ngày.
"Không nhớ thật hả?" Sun vừa hỏi vừa cười. "Đó là nụ hôn đầu của cậu mà."
"Nực cười. Ai lại đến tuổi này mới có nụ hôn đầu chứ. 14 tuổi là em đã có nụ hôn đầu rồi."
"Vậy hảaa?" Sun kéo dài giọng để khẳng định anh không tin Mork dù chỉ một chút. "Nếu không phải nụ hôn đầu thì tại sao cậu phải run như vậy? Làm như sợ là anh bắt cậu ăn thịt vậy."
"Em không sợ!"
Mork vừa hay băng bó vết thương cho Sun xong, nhưng cậu thấy Sun đáng ghét quá nên suýt nữa dùng tay kéo luôn cái gạc vừa quấn lại ra... Vừa mới nói chuyện hòa thuận với nhau được vài phút Sun đã chọc cho cậu phải cãi nhau nữa. Mork không hiểu Sun bị khùng điên gì mà tại sao anh cứ phải nói cho cậu không biết xử sự ra sao. Mỗi lần ở riêng với nhau là lại như thế này.
"Vậy chứng minh thêm lần nữa không...?"
Câu hỏi đó khiến Mork ngỡ ngàng trước khi cả hai chạm phải mắt nhau.
"Em băng bó cho anh xong rồi đó. Vậy em về đây."
Mork bình tĩnh lại rồi gấp rút đứng dậy và toan rời đi mà không cần đợi đến sự cho phép của Sun. Nhưng...Sun đã nhanh tay hơn, nhanh chóng giữ tay cậu lại trước khi cậu bỏ chạy thành công. Lực kéo hơi mạnh làm Mork ngã xuống ghế sofa như cũ. Sun không chậm trễ, thừa lúc Mork mất cảnh giác đẩy Mork nằm dưới.
Phụp!
Nhanh hơn cả suy nghĩ...Sun xoay người phủ lên cơ thể của người nào đó. Mork giật mình đến mức mở to mắt hết cỡ. Cậu cố gắng đẩy Sun ra, nhưng lần này như thể Sun đã sẵn sàng để tấn công toàn lực nên giữ nguyên một cách kiên định.
Lúc đó chẳng biết đã xảy ra chuyện gì khiến đầu óc hoàn toàn Mork trống rỗng. Có thể là vì bất ngờ, ngại ngùng và không kịp trở tay khi rơi vào tình huống như vậy nên cậu đã quên mất tất cả những gì có thể làm để phản kháng.
"Hai chúng ta cũng lạ nhỉ." Sun lên tiếng vào lúc Mork ngừng chống cự rồi trừng mắt nhìn anh giống như ra lệnh bằng ánh mắt bắt anh phải thoái lui. Nhưng anh lại không có ý định rút lui. "Khi không thì không chịu nói, không chịu thể hiện tình cảm, chỉ biết làm bộ làm tịch rồi làm giá...Cứ phải để cho người kia bị thương thì mới chịu để lộ tình cảm của mình ra."
"Anh tránh ra trước đi đã rồi chúng ta nói chuyện hòa thuận." Mork nói với giọng mềm mỏng dù Sun ức hiếp cậu một cách quá đáng. Nhưng nếu giờ dùng giọng cứng rắn chắc anh sẽ không chịu rút lui một cách dễ dàng đâu. Vậy cho nên...cậu đành phải dùng lời ngon tiếng ngọt thôi.
"Như thế này thì mới chịu nói chuyện hòa hảo với nhau ha."
"Ờ! Thì anh tránh ra trước đi."
"Không. Cứ nằm nói chuyện đi...Như vậy cậu sẽ không bướng bỉnh được."
"Anh Sun!"
Mork thật sự muốn phát điên với người con trai gian tà như Sun. Cậu dùng sức cố đẩy Sun ra, song đối phương không hề động đậy. Chết tiệt! Cậu mới biết Sun nặng và khỏe đến như vậy.
"Anh Sun..."
"Anh sẽ không để cậu trốn đi đâu nữa."
Vừa dứt lời, Sun thả tay Mork rồi ấn môi xuống đôi môi mềm mại của Mork. Cậu nhớ nụ hôn môi ngọt ngào và cho cậu những trải nghiệm đáng nhớ như thế nào. Anh hôn Mork một cách dịu dàng. Tối nay anh sẽ khiến đối phương phải thừa nhận sự thật chôn chặt trong trái tim...Nụ hôn của Sun không chỉ dịu dàng mà còn chứa đầy đê mê, dẫn dụ người chưa từng có kinh nghiệm như Mork muốn nếm trải và động chạm nhiều hơn nữa.
Từ việc phản kháng bằng cách đẩy người và xoay mặt đi né tránh...Mork gần như chẳng hề nhận ra bản thân mình đã hưởng ứng theo sự dẫn dắt của Sun từ lúc nào, song sức lực để chống cự đối phương ngày một yếu dần.
Đôi môi của Sun rải xuống khiến Mork mất tỉnh táo một cách khó tin. Sun hôn cậu một cách đam mê. Đầu lưỡi sục sạo ở bên trong khiến cậu không thể nào từ chối và buộc phải hôn đáp lại một cách vô thức...Phản ứng của cậu khiến cho Sun hài lòng và khuấy đảo cảm xúc một cách mạnh mẽ.
Lần này Mork không thể cưỡng lại được xúc cảm ngập tràn tình yêu và ham muốn mãnh liệt nữa. Cậu không thể phủ nhận rằng thời gian qua cậu không thừa nhận tình cảm của bản thân là vì thật sự rất khó để một chàng trai như cậu chấp nhận được việc mình thích con trai. Càng nhớ đến những ánh mắt của người đời, bạn bè và gia đình cậu lại càng muốn chạy trốn. Cậu nghĩ là mình sẽ không chịu nổi nếu có người kỳ thị hay coi thường cậu.
Nhưng việc trốn tránh cảm xúc và không chịu thừa nhận mình thật sự là rất khổ sở. Bây giờ thì cậu đã hiểu nếu ngay cả bản thân mình cậu cũng không chấp nhận được thì người khác làm sao có thể chấp nhận cậu được đây.
"Anh yêu cậu." Anh tỏ tình với tông giọng trầm thấp êm tai. "Và anh sẽ không cho phép mình vuột mất cậu."
Nụ hôn chứa đầy xúc cảm của Sun đánh đổ bức tường trong lòng cậu. Tiếng lòng của Sun làm cho Mork can đảm hơn. Mork nhắm mắt lại như là đã chấp nhận sự thật chôn giấu bấy lâu trong lòng.
Dù người đời có không chấp nhận được thì ít ra bạn bè thân thiết như Rain cũng vẫn chấp nhận được cậu. Và tiếp sau đây nếu cậu có thể làm cho gia đình chấp nhận được cậu...thì tương lai không còn gì đáng sợ đối với cậu nữa.
Vì từ nay về sau Mork sẽ chỉ chọn để tâm đến những người quan trọng với cuộc đời cậu mà thôi.
Ngay cả với Sun, điều đó cũng không hề dễ dàng để mở lời bộc bạch tình cảm của mình trước. Nhưng nếu Sun đã dám chấp nhận và công khai nó, Mork cũng sẽ thử mở lòng và nắm tay Sun chiến đấu với suy nghĩ và ánh nhìn của người ngoài cuộc.
Nếu cả hai người đều kiên định và tin tưởng nhau...Bọn cậu sẽ vượt qua được thôi!
"Anh Sun..."
Mork gọi tên người cao cao với tông giọng thì thào khi đối phương thả tự do cho môi cậu, song vẫn không chịu tách ra một cách dễ dàng, có lẽ vì anh vẫn chưa muốn ôm ấp thân mật với cậu, không muốn rời xa.
"Hửm?"
Sun đáp trong lúc đôi môi vẫn mân mê quanh gò má của Mork và đang trượt dần xuống cổ, hôn lên vành tai và nhây cắn đùa giỡn một cách điềm tĩnh dẫu anh đang thèm muốn Mork đến mức sắp phát điên.
"Anh...anh chắc chắn rồi hả?" Mork hỏi giống như cần lời khẳng định một lần nữa.
"Làm đến mức này rồi, sao có thể không chắc chắn được." Sun thì thầm đáp lại, đôi môi vẫn bận rộn với gò má không tách rời. "Thế còn đồ bặm trợn như cậu thì sao? Có đủ dũng cảm để thừa nhận tình cảm của mình không?"
"Làm đến mức này rồi mà còn chưa phải thừa nhận nữa sao. Nếu em không thừa nhận...anh bị đá đít qua bên kia từ lâu rồi."
"Hừ! Cũng là phương thức tỏ tình man rợ như nhau thôi."
Sun cuối cùng cũng chịu ngước mặt lên nhìn vào mắt người man rợ...Mork không hề nói yêu hay thích anh, nhưng qua ánh mắt Sun có thể cảm nhận được đối phương cũng có tình cảm với mình. Và giây tiếp theo Mork đã tự mình khẳng định rằng anh không hề ảo tưởng. Bởi Mork đã giơ tay ra kéo đầu anh xuống rồi hôn thêm một lần nữa thay cho tiếng lòng rằng cậu cũng đang muốn Sun.
Cả hai người hôn nhau một cách say sưa. Bây giờ bước tường thành trong lòng bọn họ đều đã hoàn toàn sụp đổ. Và thời khắc này bọn họ đang nói ra cảm xúc dành cho nhau thông qua những động chạm chứa đầy những yêu thương và khát vọng nóng bỏng đến nỗi không gì có thể ngăn cản họ được nữa.
Sun trượt môi xuống dần theo cần cổ của Mork. Anh hôn người kia với một sự ham muốn tột độ. Tay cởi từng cúc áo của chiếc áo đen trên người Mork. Người bị áp bức lấy lại được ý thức lần nữa là khi chiếc áo màu đen đó đã bị vứt thành đống trên sàn. Làn da trần trụi của cậu cảm nhận được cái lạnh từ máy điều hòa.
"Anh Sun..."
"Hửm?"
Mork bắt đầu uốn éo dưới thân hình cao to và cố gắng đẩy Sun ra thêm lần nữa, song làm cách gì cũng không thể ngăn Sun được nữa. Anh đã kiềm chế tình cảm dành cho Mork quá lâu rồi và hôm nay anh sẽ không đè nén nó nữa.
"Em vẫn chưa tắm."
Mork nói, giọng run rẩy. Cậu chưa bao giờ có kinh nghiệm trong chuyện này. Cậu nhớ là mình vừa tắm trước khi ra ngoài đi party vào khoảng 8 giờ tối. Dù chỉ mới mấy tiếng đồng hồ thôi nhưng cậu vẫn không tự tin cho lắm.
"Vẫn được." Sun thì thầm đáp một cách hờ hững như thể không bận tâm.
"Vẫn được là thế nào?"
"Vẫn thơm."
"Nhưng...dù sao cũng không được đâu anh. Đây là trên sofa đó."
"Basic thôi mà."
Sun đáp một cách chắc nịch trong lúc dời môi xuống ngực Mork khiến cậu run rẩy, không biết vì cái lạnh của máy điều hòa hay vì sự xâm nhập của anh nữa đây. Tuy vậy, Mork cũng không thể phủ nhận là trước nay chưa từng bị ai áp bức như thế này và không thể nhịn nổi mà mắng thầm Sun trong bụng là sao có thể làm "những chuyện này" trên sofa được. Bởi vì như vậy quá lộ liễu, lỡ như Rain đi xuống mà thấy cảnh này, cậu sẽ nhìn mặt bạn thế nào đây.
"Anh Sun...Thằng Rain xuống rồi thấy bây giờ."
"Nó ngủ rồi."
"Chết tiệt! Không được thật anh à."
Mork thật sự không thể ưng thuận cho Sun làm gì đó với cậu được. Đây là lần đầu tiên của cậu. Chỉ việc dặn lòng xảy ra chuyện gì đó lần đầu tiên với Sun cậu đã khổ sở đến mức nào rồi, đây còn là bắt đầu trên sofa, chưa kể tiếng động có thể làm bạn thân cậu đi xuống rồi chứng kiến cảnh này nữa.
Trải nghiệm lần đầu tiên của cậu không nhất thiết phải kích thích đến mức này chứ.
"Được rồi!"
Sun chấp nhận tách khỏi người Mork rồi đứng dậy một cách cau có. Mork không biết có phải mình đã làm cho Sun mất hứng không, nhưng mấy giây tiếp theo Sun liền đi thẳng một mạch lên phòng, chẳng nói năng gì với cậu nữa...
Có giận không vậy!
Mork bứt rứt trong lòng. Cậu ngồi dậy rồi điều chỉnh lại cảm xúc một lúc lâu trước khi quyết định nhặt chiếc áo bị vứt trên sàn mặc vào. Cậu định về nhà trước rồi mai hẵng gọi điện xin lỗi Sun.
Nhưng mà...lúc bấy giờ người bị làm cho mất hứng lại đi xuống.
"Hiện tại cậu đừng hòng về nhà. Bằng không anh đuổi theo đến tận nhà luôn cho coi." Sun hung hăng nói rồi nhanh chóng giành lại áo của Mork trước khi cậu kịp mặc vào. Mork chỉ có thể nhìn Sun bằng vẻ mặt bối rối.
Người đâu mà xuất quỷ nhập thần như thế chứ!
"Cá...cái gì cơ?"
Mork hỏi với vẻ khó hiểu buộc Sun phải trả lời câu hỏi của cậu ngay lập tức. Nhưng...không phải bằng lời nói mà bằng hành động. Bởi vì Sun đã đẩy người cậu nằm lên sofa như hồi nãy, sau đó lại một lần nữa lật người nằm đè lên cơ thể cậu. Mork bất ngờ đến mức trợn tròn mắt, bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ Sun sẽ trở lại để tiếp tục công việc còn dang dở.
Mà cậu thì vừa mới bảo Sun vài phút trước rằng cậu sợ Rain đi xuống sẽ bắt gặp!
"Em mới nói là không được rồi mà, anh Sun."
"Bây giờ thì được rồi." Sun cười gian tà. "Anh vừa lên khóa cửa phòng thằng Rain."
"Cá...cái gì cơ!" Mork hoàn toàn rối rắm.
"Khóa cửa ngoài luôn rồi." Sun nói tiếp. "Cho dù nó có tỉnh và muốn đi ra thì cũng không ra được đâu."
"Chết tiệt..."
Mork không muốn tin dục vọng lại có thể khiến Sun trở nên như vậy. Thế tức là Sun vội vội vàng vàng đẩy cậu ra là để đi khóa cửa phòng của Rain đấy à. Không những vậy còn ác đến mức khóa ngoài luôn nữa chứ.
Giam giữ cả em trai ruột mình cơ đấy, tin cậu đi!
Người bị "giải quyết" vào đêm nay há hốc miệng. Hình ảnh đứng đắn và chỉnh chu, hòa nhã của Sun lập tức biến mất khỏi đầu cậu ngay tại giây phút này. Bởi hiện tại Sun chính là hổ dữ, nguy hiểm và cực kì xảo quyệt.
Nếu đã nhắm được mục tiêu rồi thì Sun sẽ làm mọi cách để ăn thịt cho bằng được!
"Đừng có xấc xược..."
Phản ứng của Mork càng làm cho Sun phấn kích. Mork sững sờ và chưa kịp hoảng hồn. Vậy cũng tốt, như vậy sẽ không có tâm trí để ngăn anh lại. Nghĩ vậy, cái người gian xảo liền áp môi lên làn da mềm mại của ng��ời dưới thân. Anh quét đầu lưỡi, nhấm nháp hương vị của Mork một cách từ tốn, cẩn thận liếm láp, kích thích từng tấc một da thịt trước khi dừng lại ở phần đầu ti đang sưng cứng rồi dùng môi bao bọc nó khiến Mork run rẩy khắp người và phát ra tiếng rên rỉ gợi tình một cách vô thức.
"Có biết mỗi lần cậu xấc xược là nó lại khiến anh cứng không?"
Sun thì thầm, môi trượt qua chiếm hữu đầu ti còn lại. Anh nhây cắn, liếm mút và ngấu nghiến cả hai bên đầu ti như nhau. Mỗi động chạm mà anh mang đến khiến Mork rùng mình. Bên trong cơ thể nóng hừng hực như thể bước đi giữa sa mạc. Không khí trong phòng vốn lạnh lẽo nay đã trở nên nóng hơn, như thể nó đã biến mất ngay tức thì.
Giây phút này đây, mồ hôi Mork chảy ra ướt đẫm cả người không thua gì trên cơ thể Sun.
"Anh Sun, em..."
"Giúp anh tí đi."
Sun không cho Mork cơ hội để nói bởi anh đã nhấc người ngồi dậy rồi kéo áo qua khỏi đầu, sau đó quay lại tìm Mork, tiếp đó rút miếng bao cao su từ trong túi quần ra khiến Mork lại trợn mắt một lần nữa. Vâ...vậy là ngoài việc đi lên khóa cửa phòng Rain, anh còn nhân tiện chuẩn bị vật dụng luôn.
Sun thật sự không phải dạng vừa đâu, kiểu như hoàn toàn lột xác luôn ấy.
Người con trai này quả thật là hổ dữ. Đúng chất là nguy hiểm của nguy hiểm luôn!
"Hay là không cần đeo..."
Hổ dữ nhíu mày hỏi khi Mork cứ nằm im và không chịu làm theo yêu cầu của anh.
"Cắn."
Sun nhắc lại một lần nữa trong lúc chìa phần góc của miếng bao cao su về phía Mork. Dù có bất bình với đối phương đến đâu, song trong tình huống này Mork thật sự chẳng thể trốn tránh nên cậu đành miễn cưỡng ngậm lấy một góc của miếng bao cao su trước khi Sun xé rách nó với một nụ cười nham hiểm nhất có thể trong vũ trụ này. Mork rủa thầm Sun trong bụng rằng sẽ có ngày cậu trả thù.
Cậu phải hành hạ con hổ như Sun trong lòng bàn tay cậu cho bằng được!
"Cậu "vào" hay anh "vào"?"
Sun vẫn chưa đeo "vũ khí" đã được xé xong xuôi vào. Anh áp xuống rồi hôn Mork thêm một lần nữa vì muốn có được sự tự nguyện của đối phương trước. Tuy vậy, tay anh vẫn không chậm trễ tháo thắt lưng của Mork ra.
Người bị hỏi suýt nữa nuốt không trôi nước miếng. Cậu nhìn gương mặt điển trai của Sun rồi di mắt xuống phần cơ thể cực hot toàn là cơ bắp săn chắc của người thường xuyên luyện tập thể dục.
"Sao hả?" Sun hỏi ti��p như muốn có được đáp án.
"Em sao cũng được."
"Tốt."
Sun mỉm cười nham hiểm rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Mork. Anh tháo thắt lưng của Mork ra và hiện giờ đang xử lý khóa quần jeans của Mork. Anh từ từ kéo nó xuống một cách từ tốn trong khi mắt vẫn chạm nhau.
"Nếu vậy...để anh "vào" nhé."
Dứt lời Sun liền cúi xuống tiếp tục hôn Mork. Môi anh trượt xuống phần ngực rộng, chuyển đến rốn rồi tiến tới phần bụng có 6-pack, sau đó cứ dần dần đi xuống. Đồng thời tay anh giải quyết tất cả quần áo trên người Mork và anh mà chẳng cần Mork phải động tay động chân, ngoại trừ việc rên rỉ.
Sun dẫn Mork lạc vào mê cung của dục vọng, mải mê tìm kiếm sự kích tình và niềm hạnh phúc trong đó rồi lại đưa cậu trở về rồi sau đó lại dẫn dắt c���u quay trở lại mà không biết chán. Cũng chẳng biết đêm nay cả hai người sẽ đi đến mức nào. Có lẽ...sẽ làm đến lúc Mork kiệt sức và ngã vào vòng tay ấm áp của anh mà thiếp đi cũng nên.
"Ư..."
Buổi sáng ngày hôm sau...Tia nắng nhạt xuyên qua ô cửa sổ đánh thức Mork vào ngày mới. Cậu phát hiện mình thiếp đi trong vòng tay Sun. Dẫu muốn cử động để nhích ra xa khỏi người đang ôm cậu vì ngại ngùng, nhưng cơ thể mệt nhoài và thiếu sức khiến cậu quyết định nằm yên như cũ.
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua, Mork mắc cỡ và xấu hổ đến mức muốn muốn kiểm điểm lại bản thân mình sao lại buông thả và mềm lòng với Sun như vậy. Cậu bị Sun "xử lý" ngay tại sofa hai lần trước khi đi lên phòng rồi vào phòng tắm. Thế mà trước khi ngủ Sun còn quấy nhiễu cho ��ến khi xử xong cậu một hiệp nữa.
Mork thật sự thấy Sun rất đáng ghét, nhưng đau lòng ở chỗ cậu lại cứ thế mà thuận theo Sun...Nghĩ đến đây, Mork bắt đầu căng thẳng một cách khó nói. Cậu không biết sẽ phải đối diện thế nào sau khi tỉnh dậy và thấy nhau.
Đánh bài chuồn cho chắc vậy!
Mork tự nhủ với chính mình rồi bắt đầu nhúc nhích, nhưng khi cậu vừa lấy tay của Sun ra khỏi người thì dường như cậu đã đánh thức Sun mất rồi, bởi Sun đã cựa quậy người và ôm chặt cậu hơn nữa dẫu mắt vẫn nhắm nghiền. Mork sợ rằng nếu cử động thêm nữa sẽ làm cho Sun thức giấc nên đành nằm im cho Sun ngủ sâu trước khi bước xuống khỏi giường.
Sun nằm ôm Mork từ phía sau. Dưới lớp chăn kia, cơ thể bọn họ trần trụi không che đậy. Cằm của Sun khẽ tựa lên đầu Mork, một tay quàng quanh ôm cậu lại như thể sợ cậu trốn mất... Dù Mork cũng được xem là một chàng trai có thân hình cao lớn, tuy vậy Sun còn cao lớn và khỏe mạnh hơn cậu rất nhiều lần.
Mork phát hiện thời gian qua sở dĩ cậu có thể đấm hay đẩy Sun một cách dễ dàng đều do Sun nhường nhịn cậu. Nhưng nếu thật sự để đấu một trận đàng hoàng với nhau một trận thì có lẽ việc cậu hạ được Sun cũng không phải chuyện dễ dàng cho lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui Mork vừa mắc cỡ vừa khó hiểu với chính mình. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng mình và Sun sẽ có ngày hôm nay...Ngày mà hai người bộc bạch cảm xúc dành cho nhau, thừa nhận tình cảm của mình và có được hạnh phúc...Rồi còn thức dậy trong vòng tay của người kia nữa chứ. Nếu nói ra thì chắc chắn sẽ không có ai tin rằng một tên ngỗ nghịch như cậu lại "thay đổi" đến như vậy.
"Dậy sớm thế."
Sun thì thầm hỏi bằng giọng ngái ngủ khi Mork đang gỡ tay anh ra một lần nữa. Vòng tay chật cứng làm Mork phải nằm im như cũ...Thật ra nếu không phải do cậu không muốn đối diện với Sun trên giường sau khi tỉnh giấc thì cậu vẫn chưa muốn ngồi dậy đi đâu đâu. Hiện tại cậu oải đến mức chẳng buồn cả động đậy.
"10 giờ rồi, anh Sun."
Mork nói khẽ rồi cố gắng gỡ tay Sun ra thêm lần nữa, song Sun vẫn ôm cứng ngắc. Thêm nữa, khuôn mặt của Sun lần mò xuống rồi hôn lên phần xương quai xanh, hõm cổ, sau đó kéo dần xuống vai và tấm lưng trần của cậu.
Mork nổi da gà khắp người. Cảm giác đê mê một lần nữa lại trỗi dậy bởi ngoài chăn ra, bọn họ không mặc thêm gì hết...Tối qua lúc bị Sun "xử" xong lần thứ 3, cậu buồn ngủ đến nỗi gần như bất tỉnh nhân sự.
"Dừng lại ngay." Mork vội vàng ngăn trong lúc xoay người lại đối mặt với Sun.
Người bị ngăn cản mở mắt trước khi nở nụ cười gian tà với cậu.
"Giỏi mắc cỡ."
"Không có mắc cỡ. Chỉ là em thấy phiền."
"Cứng miệng nữa."
Mork lườm Sun muốn rớt con mắt. Càng ngày cậu càng cảm thấy Sun ấy mà, nham hiểm quá mức chống đỡ của cậu. Hiện tại nếu có người nói rằng Sun là người đàn ông tốt bụng, lịch sự, nghiêm túc ấy mà, Mork sẽ cãi đứt hơi với họ luôn.
"Không mệt à? Sao lại vội tỉnh làm gì?"
"Em có lớp."
"Đi không kịp đâu. Chắc hôm nay phải cúp học rồi."
"Vậy còn thằng Rain..."
"Giờ này chắc là nó đi học rồi chăng?"
"Anh mở cửa phòng cho nó rồi hả?"
"Ngủ quên trời đất như vậy luôn hả?"
Sun nhướng mày hỏi trước khi bắt đầu âu yếm Mork lần nữa. Người thân cao rướn mặt lại gần rồi hôn má Mork, sau đó bắt đầu gặm nhấm tai và mũi Mork cho đến khi người nào đó bị quấy nhiễu dùng tay giữ lại.
"Anh mở cửa phòng cho nó trước khi đi ngủ rồi." Sun giải thích.
Tối qua sau khi thấy Mork đã chìm vào giấc ngủ, anh cũng đi ngủ luôn. Tuy nhiên, nhớ đến mình vẫn còn khóa cửa phòng em trai nên anh đành đi mở khóa cho rồi viết note dán trên cửa báo là tối nay Mork ngủ lại đây nhưng ngủ ở phòng anh, sáng sớm không cần đánh thức. Nếu Rain thức thì đi học luôn đi, không cần đợi Mork.
Chỉ cần nói như vậy là Rain đã đoán được tất cả mà không cần phải giải thích thêm gì nữa.
"Em biết nhìn mặt nó làm sao đây?"
Mork thở dài trước khi giật tóc bức tai với vẻ muộn phiền. Chỉ việc nói với Rain rằng cậu và anh trai của Rain yêu nhau là đã xấu hổ lắm rồi. Đằng này...Cậu còn xảy ra chuyện đó với Sun ngay vào đêm đầu tiên bộc bạch xong nỗi lòng.
"Nó không nói gì đâu mà." Sun bật cười.
"Em bị nó chọc đến sang năm chắc luôn."
"Cái đó phải tập làm quen đi, vì dù thế nào thì nó cũng chọc thôi."
Mork thở dài một lần nữa. Thật ra trước khi cậu đồng ý thuộc về Sun, cậu đã nghĩ là sẽ phải tập làm quen với chuyện này, không chỉ riêng với Rain mà còn bao gồm cả những người khác bởi lẽ ngay cả đến đám bạn trong nhóm quen con gái mà còn bị chọc. Đằng này cậu lại còn đang xây dựng mối quan hệ với con trai, không những thế còn là người thân cận sát bên...chắc chắn cậu sẽ bị chọc gấp 2 lần cho xem.
"Mork có nghĩ nhiều quá không vậy?" Sun hỏi một cách lo lắng.
"Một chút thôi." Mork đáp để đối phương yên tâm. "Nhưng em ok."
"Dễ thương chết đi được."
Nói xong Sun thưởng cho người dễ thương bằng cách khom người hôn nhẹ vào môi đối phương. Anh cũng biết con trai như Mork ấy mà, lỡ may có người yêu là con trai thì chuyện cảm thấy khổ tâm và nhọc lòng suy nghĩ cũng là chuyện bình thường. Song Mork lại chọn cách thừa nhận cảm xúc của mình, chấp nhận anh và đồng ý nắm tay anh để bước tiếp.
"Còn đau không?" Sun thì thầm hỏi.
"Anh cũng thử bị xem đi rồi biết."
"Nếu cậu muốn thì được thôi."
"Thằng cha Sun!"
Sun cười giả lả khi bị Mork lườm như muốn bóp cổ anh cho đến chết.
"Từ giờ có v���n đề gì cũng đừng chạy trốn nhé...Có biết chưa?"
"Thì anh cũng đừng cư xử như ông già thích càm ràm đi. Xảy ra chuyện thì tập hỏi trước đi. Đừng có chỉ biết trách móc."
"Tuân lệnhhh."
Mork cười, trong lòng thầm nghĩ cái người khoái tỏ ra dễ thương không phải cậu đâu mà là ông già này mới phải.
"Ông già này nói chuyện ngoan ngoãn ghê."
"3 hiệp liền mà còn dám nói anh là ông già hả? Ế...Hay là phải làm 1, 2 lần nữa cho biết là không già đây ta?"
"Dừng lại ngay!"
Mork gào lên phản đối. Nếu mà là con gái thì có lẽ đã hét vang khắp phòng rồi, bởi vì vừa dứt lời Sun liền xoay người nằm đè lên cậu. Song thay vì dừng lại theo lời cậu, Sun lại nhướng mày một cách trêu ngươi.
"Này! Em vẫn chưa với anh là tóm lại chúng ta đã làm người yêu của nhau chưa đấy."
"Để em suy nghĩ đã."
"Vẫn đang nghĩ nữa à...Cái này người ta gọi là thịt rồi quất ngựa truy phong đấy." Sun nhăn mày. Sở dĩ anh hỏi vào thời điểm này là vì hi vọng Mork sẽ đồng ý làm người yêu anh trong vui vẻ, thế mà người nào đó lại từ chối như thế kia.
Mối quan hệ giữa Sun và Mork lúc này...khác người yêu chỗ nào chứ!
"Ai thịt ai chứ?" Mork nhìn Sun như muốn sinh sự.
"Tối qua làm không sướng à?"
"Anh Sun! Nham nhở quá rồi đấy."
Sun lại cười giả lả nữa rồi. Anh chẳng thèm để tâm xem ánh mắt Mork dành cho mình hung tợn đến mức nào.
"Chưa đồng ý cũng được thôi. Nhưng mà tuần sau là sinh nhật Mork rồi đấy. Tới tiệm tổ chức ăn mừng không để anh mở tiệc?" Sun đề nghị. Dù cho Mork vẫn chưa đồng ý làm người yêu anh thì anh nghĩ chẳng bao lâu nữa Mork cũng sẽ đồng ý thôi.
Anh không muốn dồn ép Mork quá bởi đêm qua anh không những dẫn dụ mà dường như còn có phần ép uổng Mork. Lần này anh sẽ cho Mork thời gian để suy nghĩ và đưa ra quyết định cho bản thân cậu.
"Nhớ sinh nhật em luôn hả?"
"Nhớ chứ."
Sun cười trong lúc ngắm nhìn cái người đang đỏ mặt với vẻ cưng chiều. Sở dĩ anh nhớ là vì suốt thời gian qua anh hầu như chưa bao giờ làm được gì tốt đẹp cho Mork. Sinh nhật của Mork năm nay anh muốn làm gì đó cho Mork.
Và anh cũng định sẽ xin hẹn hò với Mork một lần nữa vào ngày hôm đó...
"Cũng được..." Mork đồng ý. Sun thấy đối phương chấp nhận dễ dàng như vậy liền áp xuống hôn Mork thêm một lần nữa, song Mork đã nhanh tay ngăn lại trước vì sợ anh sẽ tiến xa hơn. "Đói rồi, anh đi kiếm gì cho em ăn đi."
"Ăn anh này."
"Em đói bụng, không đói người!"
Mork quát cái người thích quấy rối cậu với vẻ tức giận. Người gì đâu, suốt ngày ham muốn. Thật tình, cậu đã nói đến mức đó mà vẫn chưa chịu dừng nữa. Tối qua làm không biết bao nhiêu lần rồi đấy chứ, chẳng hiểu đào đâu ra hưng phấn thế.
"Vậy để anh bưng lên cho. Nhưng mà...cho xin phí phục vụ trước đã."
"Ốiiii, đã bảo là không được mà. Nói anh không hiểu hả?"
"Giỏi làm giá."
"Em đói bụng!"
"Thì trả tiền cơm trước đi rồi anh bưng lên cho. Nếu không trả thì đừng hòng xuống giường."
Mork không nghĩ là Sun lại giỏi trò phiền phức như vậy.
"Đồ hút máu người!" Mork mắng.
"Có hối cũng không kịp nữa rồi." Sun chẳng chịu nhân nhượng cho Mork gì hết.
Anh thể hiện sự áp bức của mình bằng việc cúi người rúc vào hõm cổ, tay sờ soạng khắp người Mork. Anh làm cho người chưa dày dạn kinh nghiệm không kịp trở tay, không thể phản kháng được và bắt đầu thuận theo anh một lần nữa.
Sun ngẩng đầu lên nhìn rồi thì thầm bằng tông giọng sexy.
"Sáng nay ở trên hay ở dưới đây?"
"Em ở đâu cũng được hết."
"Con nít con nôi...Cưỡi đầu cưỡi cổ người lớn là không hay đâu nhỉ."
Sun cười nham hiểm. Anh biết Mork vẫn chưa quen và vẫn còn gà mờ những chuyện này. Vì thế cho nên có lẽ anh sẽ phải là người dẫn dắt. Nhưng rồi sẽ có ngày anh huấn luyện được cho Mork trở thành một con hổ và là người kiểm soát trò chơi...để có thêm hương vị mới mẻ.
Rồi Mork sẽ biết yêu đương với người già (hơn) tốt đến thế nào!
Chiều hôm đó
Blue Sky Café
Cuối cùng Mork cũng không đi học được vì đợi đến khi xuống giường, tắm rửa và ăn cơm thì đã là gần 12 giờ trưa. Cậu gọi điện báo với Rain chắc là cậu sẽ không đi học vì buổi chiều chỉ học có hai tiếng và cũng là môn không cần điểm danh. Rain nghe xong chẳng có vẻ gì là bất ngờ và còn dặn cậu đợi lấy tài liệu các thứ ở tiệm.
Mork đến tiệm cùng Sun. Nhân viên hỏi Sun có không phải không khỏe không mà đến tận chiều mới đến vì bình thường Sun sẽ đến mở cửa tiệm từ sáng sớm. Sun đành nói qua loa là anh nhức đầu một chút vì tối qua đi nhậu.
Nhân viên không nghi ngờ chuyện của Mork và Sun vì bọn họ không thể hiện ra, song Mork cảm nhận được sự thay đổi vì Sun thường xuyên nhìn cậu, bắn mắt về phía cậu và còn đặc biệt chiều chuộng khiến đôi lúc cậu cảm giác lạ lẫm vì vẫn chưa quen lắm. Tuy vậy, cậu cũng thừa nhận là cảm giác đó tốt hơn nhiều lúc làm bộ dạng lạnh lùng, thờ ơ với nhau.
"Em không nghĩ ra phải đối diện với thằng Rain như thế nào nữa."
Mork lên tiếng khi Sun bưng cà phê đến trong lúc cậu đang ngồi im đọc cartoon một mình.
"Không cần nghĩ nhiều đâu mà. Cứ cư xử như bình thường. Thằng Rain biết chuyện của chúng ta từ lâu rồi."
"Trước giờ nó chỉ biết có thể chúng ta thích nhau mà chưa biết chúng ta đã có gì đó với nhau rồi." Mork thì thầm. "Nghĩ đến là em lại thấy có chút lạ lẫm. Đang làm bạn bè với nhau, giờ bỗng dưng lại upgrade lên thành người yêu của anh trai bạn."
"Nghĩ nhiều."
Sun không nén nổi cười với vẻ mặt lo lắng quá mức của người yêu (tương lai). Sau khi thân thiết hơn, anh mới thấy được khía cạnh dễ thương và trẻ con của Mork như vậy. Bình thường Mork sẽ luôn thể hiện ra vẻ ngỗ nghịch với anh.
"Thấy vậy thôi chứ thằng Rain nó hiểu chuyện
hơn em nghĩ đấy. Có những chuyện suy nghĩ còn chính chắn hơn cả anh nữa."
Mork gật đầu tán thành. Cậu cũng nghĩ như vậy. Như chuyện Rain bắt gặp cậu và Sun hôn nhau nhưng không nói, không bêu rếu, không hỏi, đã vậy còn đợi đến khi anh và Mork tự mình nói với Rain một cách từ tốn.
Quan trọng là Rain chấp nhận được con người của cậu và Sun mà không cần đòi hỏi sự giải thích nào cả.
"Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới."
Sun nhìn về phía cánh cửa tiệm làm Mork cũng dời ánh mắt theo. Và rồi cậu phải sững người mất vài phút khi nhìn thấy Rain bước xuống taxi cùng Manao, người cậu vẫn chưa hề muốn gặp trong tình cảnh này. Mork thật sự chẳng biết phải biểu cảm như thế nào nếu Manao nghi ngờ hoặc hỏi đến mối quan hệ giữa cậu và Sun.
Tao xui rồi...
Mork nghĩ trong lòng rồi quay sang nhìn Sun, nhưng đối phương lại nhún vai như thể không hay không biết gì cả. Mork cảm giác muốn bóp cổ Sun ngay lập tức khi Sun chẳng chịu giúp cậu đối phó vấn đề này, không động viên cậu. Thậm chí anh còn có vẻ khoái trá nữa cơ. Chắc là Sun vẫn ghim chuyện cậu đưa Manao về rồi để cho Sun đợi trước nhà cậu suốt mấy tiếng đồng hồ.
"Sao rồi...cái người cúp học?" Rain đi tới vỗ vai cậu bạn thân giống như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. "Tướng này tối qua chắc là dữ dội lắm chứ gì."
"Khục!" Mork vừa đưa cà phê lên nhấp môi liền sặc sụa luôn.
Câu hỏi đó nhắc cậu nhớ đến chuyện Sun làm với cậu vào đêm hôm qua... Nhưng có dữ dội hay không không biết, cậu chỉ biết cậu mệt đến mức ngủ say như chết, tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng và người chẳng muốn ngồi dậy khỏi giường chút nào.
"Anh Mork có sao không ạ?" Manao hỏi một cách ngạc nhiên.
"Ờ, không sao." Mork cười lảng tránh.
Mork lườm Rain bằng cặp mắt cau có. Cậu và Sun chỉ vừa mới quen nhau (kiểu chưa đồng ý làm người yêu nhau một cách chính thức) mà Rain đã bắt đầu trêu cậu rồi. Cậu thật sự phải tập làm quen như Sun nói rồi đây.
"Cũng hơi dữ dội một chút. Đầu còn hơi choáng đây." Mork nói dối. "Rồi sao mày lại về cùng với Manao thế?"
"Hôm nay học xong sớm nên tao đợi Manao trước cổng trường rồi rủ Manao tới uống cà phê."
"Thử cà phê công thức mới không, Manao? Để anh pha cho." Sun xung phong.
"Cảm ơn anh Sun ạ."
"Đ��i một chút nhé."
Sun nói rồi vỗ nhẹ vai Mork trước khi đi khỏi đó. Mork liền nhìn theo sau lưng đối phương. Song chỉ với vài giây đã làm cho Manao lúc này đang ngồi quan sát cậu có thể đoán ra được mối quan hệ của cả hai người.
Mork quay qua thì bắt gặp ánh mắt cô, giống như có người châm chích từ phía sau.
"Manao nhìn anh như vậy, có chuyện gì không?"
"Manao còn nhớ anh Mork từng nói có người thích rồi, người đó là anh Sun phải không ạ?"
"Ờ..." Mork lập tức nói không nên lời.
Cậu không nghĩ Manao sẽ biết chuyện nhanh thế này vì cậu và Sun không hề biểu hiện ra hành động đặc biệt nào với nhau. Mork quay sang nhìn Rain giống như muốn hỏi xem có phải là Rain đã nói với Manao hay không, song đối phương vội lắc đầu phủ nhận.
"Manao đoán ra từ ánh mắt anh Mork nh��n anh Sun ạ." Manao vừa nói vừa cười.
Có thể cô vẫn còn thất vọng chuyện với Mork nhưng cũng đã chấp nhận được phần nào rồi.
"Nhưng anh Mork không cần nghĩ nhiều đâu. Manao không có ý gì. Anh Mork từng giúp Manao bao nhiêu lần rồi, chưa kể còn bị thương vì Manao nữa...Anh Mork hạnh phúc, Manao cũng rất mừng."
Thấy người mình thầm thương trộm nhớ hạnh phúc, Manao cũng hạnh phúc lây rồi.
Cô thật sự mừng cho Mork và Sun.
"Cảm ơn em, Manao."
Mork mỉm cười đáp lại cô gái nhỏ một cách chân thành. Có lẽ Manao còn nhỏ và ngây ngô, song Mork cậu nghĩ cô là một cô bé có lý lẽ. Cô thích hợp với một người tốt và biết xử sự như Rain cực kỳ.Nếu hai người đó yêu nhau thì có lẽ sẽ thành một cặp đôi dễ thương nữa cho xem...
Khoa Kỹ thuật
Đại học N
"Mày nghĩ nó có yên ắng một cách khác thường không?"
Pete lên tiếng trong lúc sánh bước với Kao đi tới bãi đậu xe sau khi chia tay đám bạn. Sở dĩ hôm nay bọn cậu không ngồi lại trò chuyện dưới tòa nhà khoa như mọi ngày dù kết thúc lớp học sớm hơn mọi ngày vì Kao phải đến trường phụ mẹ. Cậu thấy mẹ than vãn rằng không kịp nhập điểm cho học sinh, chưa kể còn phải giải quyết một vài tài liệu khác nữa. Cậu sợ là mẹ làm nhiều việc quá, không có thời gian nghỉ ngơi rồi lại không khỏe nên cậu mới bảo với bà là khi nào học xong cậu sẽ qua giúp.
Lẽ dĩ nhiên là sau khi Pete biết tin liền xung phong chở cậu đi rồi.
Biết đâu Pete có thể thực hiện trách nhiệm của một đứa con cưng bằng việc phụ giúp mẹ với cậu luôn không chừng.
"Không. Sao thế?"
"Tao không nói khoa tụi mình. Tao đang nói thằng Nont kia kìa."
Pete bấm remote khóa xe. Câu nói đó làm Kao đang vươn tay ra mở cửa xe bất động trong 3 giây. Cậu chợt nhớ ra rằng Nont chẳng có bất kỳ động thái nào và yên ắng một cách khác thường hệt như những gì Pete nói.
Kao từng lo lắng là sau khi xảy ra chuyện vào ngày hôm đó, Nont sẽ tức đến nỗi méc hiệu trưởng rồi sau đó hiệu trưởng sẽ nổi trận lôi đình mà quở trách mẹ cậu. Rồi thì mẹ cậu sẽ hỏi cậu xem là thực hư mọi chuyện như thế nào.
Thế mà...mẹ lại chẳng nói năng gì cả.
Ban đầu Kao cũng yên tâm khi không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong thâm tâm cậu cũng thừa nhận là mình lo lắng không yên bởi cậu cảm nhận được ẩn giấu dưới sự im ắng kia có thể chính là đợt sóng ngầm. Sau khi nghe Pete cảnh báo như thế, mối lo ngại đó lại càng rõ ràng hơn...Có phải bây giờ Nont đang lên kế hoạch phá hoại gì bọn cậu không đây.
"Mày cũng nghĩ vậy đúng không?"
Pete hỏi tiếp, nhưng Kao không trả lời mà chỉ leo lên xe. Pete đành đánh vòng sang phía ghế lái quen thuộc rồi cho xe rời đi với vẻ mặt giống như đang suy tư gì đó. Vẻ mặt đó thật sự khiến Kao lòng dậy sóng.
"Tao cứ nghĩ nó sẽ méc bố nó ngay cái ngày xảy ra chuyện. Cơ mà bố nó không có động thái nên tao mới yên tâm là không có chuyện gì xảy ra. Nhưng rồi mấy ngày sau tao liền thấy khác thường quá. Người ghẹo gan như nó bị tao chọc tức như vậy, đáng lý ra nó sẽ không ở yên đâu."
Pete đưa ra kết luận. Đây cũng là điều mà Kao lo lắng.
"Tao cứ lo lo cho mẹ sao ấy."
Nếu thật sự xảy ra vấn đề, mẹ sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề nhất từ chuyện này. Bởi lẽ hiệu trưởng cũng như là cấp trên của mẹ, có quyền đánh giá công việc và việc dạy học của mẹ. Lỡ mà phật lòng thì ắt hẳn không phải chuyện gì tốt đẹp.
"Tao cũng đang lo đây." Kao thẳng thắng thừa nhận. "Nếu mẹ bị hiệu trưởng khiển trách, rồi còn phát hiện ra chuyện của tao với mày nữa, mẹ chắc sốc đến tận óc. Tao sợ mẹ không chịu nổi."
Pete quay sang nhìn sau khi nghe thấy giọng nói ủ rũ của Kao. Cậu biết Kao đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu mẹ biết sự thật và không chấp nhận nổi thì sẽ xảy ra chuyện gì , tuy nhiên cậu cũng không muốn vấn đề lại kết thúc theo chiều hướng tiêu cực như vậy.
Chính cậu cũng cảm nhận được chuyện đó, song cậu vẫn ít áp lực hơn Kao, người là con trai ruột nhiều lắm.
"Thôi nào. Nhiều khi cũng chẳng có chuyện gì xảy ra đâu." Pete trấn an, một tay vò mái đầu của Kao, tay còn lại vẫn để trên vô lăng. Cậu quay qua mỉm cười động viên. "Đợi thứ 7 này xem sao."
"Giả sử như mẹ không chấp nhận được mà bảo chia tay thì phải làm sao đây?"
"Tao đã bảo rồi, không chia tay." Pete quả quyết câu nói cũ. "Nhưng chắc phải tách nhau ra một chút. Ví dụ như là hạn chế ngủ lại nhà nhau hơn. Đợi cho mẹ ổn định lại rồi hẵng quay trở lại như trước."
"Mày thật sự ok không nếu phải tách nhau?"
"Thì phải làm cho ok thôi. Nhưng tụi mình tách nhau ra cũng không phải là không gặp luôn đâu. Tao vẫn sẽ đưa đón mày như cũ. Gặp nhau ở khoa như cũ. Còn "chuyện đó", không làm được ở nhà thì tao đưa mày đi chỗ khác làm."
"Thằng Pete chết tiệt! Tao không có lo chuyện đó!" Kao phản đối. Cậu không ngờ rằng trong lúc đang bàn chuyện căng thẳng như vậy mà Pete còn có tâm trạng nhớ đến chuyện này. "Mày ngày càng nham nhở rồi đấy, cái đồ dâm dê!"
"Người ta gọi là người biết nhìn xa trông rộng. Phải lên kế hoạch cẩn thận chứ."
Pete bật cười giả lả khiến Kao chỉ có thể trợn mắt đứng nhìn. Mới đầu cậu còn định khen Pete là Pete đáng yêu, hiểu chuyện, biết lý lẽ và có thể dựa dẫm những khi cậu không vui. Thế mà nghe xong câu cuối cùng cậu thật khen không nổi...Chết mất! Cái người khùng điên gì đâu, tình huống nào cũng nghĩ được ba cái chuyện dâm dục n��y thật mà.
Chiều hôm đó
Phòng đào tạo trường B
"Con ra ngoài mua cà phê đây, bác gái uống cà phê gì ạ?"
Pete thấy Kao nhập điểm vào hệ thống trước máy tính rồi ngồi ngáp mấy lần liền tội nghiệp một cách khó nói. Vậy nên cậu đành ra ngoài mua cà phê cho cậu, sẵn tiện mua luôn cho mẹ.
"Của mẹ lấy Latte đi. Cảm ơn con nhiều lắm, Pete."
"Không có gì đâu bác."
Pete mỉm cười với mẹ trước khi quay sang nhìn Kao rồi làm khẩu hình "lát tao quay lại", tiếp đó liền đi từ phòng ra chỗ xe cậu đang đậu trước tòa nhà để chạy xe đi mua cà phê ở tiệm cà phê ở gần đây.
Kao không kịp nhìn thấy mẹ dõi theo Pete từ phía sau trước khi cúi xuống làm việc tiếp.
"Pete cũng dễ thương quá Kao nhỉ." Mẹ mở lời.
Ánh mắt bà vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính và tập trung vào việc đánh máy hơn chủ đề bàn luận, song lại khiến cho người có tâm sự cứng đờ, mặt biến sắc. Cậu nhìn mẹ ngay lúc bà cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Con có sao không, Kao? Sao tự dưng mặt xanh lè xanh lét thế kia."
"Không ạ. Chắc là con ngủ ít. Nhìn máy tính lâu nên hơi xây xẩm mặt mày một chút thôi."
"Nghỉ tay đi con."
"Không sao đâu mẹ. Bây giờ đỡ rồi."
"Với bạn bè khác Pete cũng tốt bụng như vậy à?"
Mẹ vẫn tiếp tục nói về chuyện của Pete khiến Kao lại bắt đầu chột dạ.
"Cũng tốt, mẹ ạ. Với nhỏ Sandee nó cũng hay đưa về." Kao cố gắng giải thích một cách trôi chảy để mẹ cảm thấy Pete không đối xử tốt với cậu một cách khác thường. "Với tụi thằng June, thằng Thada cũng thường xuyên đãi cơm, bao cà phê."
"Hình như hồi trước Kao có lần kể là Pete trước đây rất ngỗ nghịch. Bây giờ có thấy ngỗ nghịch nữa đâu nhỉ."
"Không còn nữa, mẹ ạ. Nó ngoan muốn chết. Ba nó còn khen suốt."
"Thế Pete có bạn gái chưa con? Mẹ chẳng thấy Pete nhắc đến chuyện bạn gái gì cả. Với cả cứ dính với Kao thế này, làm sao có thời gian tìm bạn gái được." Loạt câu hỏi ngắn gọn nối tiếp nhau của mẹ nghe thì có vẻ bình thường đối với những người khác, nhưng Kao cảm giác không khác gì như đang bị cảnh sát điều tra. Cậu rất lo sợ mẹ sẽ biết được sự thật hoặc là nghi ngờ chuyện giữa cậu và Pete.
"Nó cũng tìm hiểu vài người đó mẹ. Thằng Pete nó gian chết đi được."
"Vậy còn Kao thì sao con? Có người tìm hiểu không? Mẹ chưa thấy Kao nhắc đến chuyện con gái bao giờ."
Mẹ mỉm cười nói. Kao nhìn mẹ rồi miễn cưỡng cười đáp lại...Cậu không muốn nói dối mẹ, nhưng lại chẳng dám nói sự thật.
"Kao tâm sự với mẹ mọi chuyện đều được con nhé. Mẹ không nói gì đâu. Mẹ còn kể chuyện của bố cho Kao và và Gib nghe mà."
Kao đành gượng cười, song không dám nói câu nào. Cậu nghĩ thầm trong bụng rằng chuyện của cậu và Pete không giống như chuyện của bố và mẹ. Và cậu không chắc liệu kể rồi mẹ có còn cười và yêu mến Pete như thế này nữa không.
"Xin chào, cô Kaew."
Mới đầu cậu còn mừng vì có người cắt ngang. Như thế cậu sẽ không phải nói chuyện của Pete với mẹ nữa. Thế nhưng...Sau khi ngẩng mặt lên nhìn về phía phát ra giọng nói, cậu liền cứng họng vì người đang bước vào phòng kia là người mà cậu không muốn gặp nhất.
Phải...Người đó chính là hiệu trưởng Napakorn.
Cậu thật sự không đoán ra hiệu trưởng có việc gì mà lại tìm đến vào lúc này!
"Ơ kìa! Xin chào. Hiệu trưởng vẫn chưa về à?" Mẹ chào hỏi với nụ cười.
Ông ta không có thái độ gì bất thường nên Kao nghĩ hiệu trưởng vẫn chưa nói chuyện của cậu và Pete cho mẹ nghe. Dù vậy Kao cũng không yên tâm 100% vì người như Nont sẽ không để cho qua chuyện này mà không làm gì cả.
"Tôi định về rồi, nhưng thấy hôm nay con trai cô Kaew tới phụ việc nên ghé qua chào hỏi chút ấy mà." Hiệu trưởng đáp rồi quay sang nhìn Kao. Cậu đứng dậy chắp tay chào hiệu trưởng một cách lễ phép và cố gắng cư xử bình thường, trong lòng tự trấn an mình là có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra. "Cảm ơn cậu nhiều vì đã giúp dạy học cho thằng Nont."
"Không có gì ạ, thưa hiệu trưởng."
"Nhưng từ giờ cậu không cần đến nữa."
Hiệu trưởng vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt nhìn Kao vừa lạnh lùng vừa miệt thị. Chỉ bấy nhiêu đó thôi Kao đã hiểu tại sao ông ta lại đích thân vào nói với cậu không cần đến dạy học cho Nont nữa.
Có lẽ ông ta đã biết cậu là gay...
Và người đã nói cho ông biết không ai khác chính là Nont!
"Có chuyện gì không ạ?"
Mẹ hỏi trong lúc nhìn Kao với vẻ thắc mắc rồi quay sang hiệu trưởng như chờ đợi lời giải thích. Việc hiệu trưởng bảo rằng sẽ không cho Kao dạy học cho Nont nữa dù ngay từ đầu chính hiệu trưởng đích thân đề nghị chẳng khác nào ám chỉ Kao chểnh mảng nhiệm vụ, song bà khá chắc chắn là con trai của bà không phải như thế.
Kao rất có tinh thần tr��ch nhiệm, luôn luôn làm hết sức mình. Trước giờ Kao chưa bao giờ làm cho bà thất vọng.
"Thật ra cũng không có chuyện gì lắm đâu cô Kaew. Nói ra thì giống như tôi hẹp hòi, cơ mà tôi cũng không muốn thằng Nont nó thân thiết với con trai cô Kaew quá, kẻo biến thành một đám đàn đúm với nhau."
"Nhưng mà Kao chưa bao giờ làm gì không hay cả. Tôi dạy dỗ con rất tốt."
"Cô Kaew thì biết gì chứ." Hiệu trưởng cười nhếch mép. "Cô Kaew chắc chưa biết con trai cô là gay. Cậu bạn thân dính nhau như hình với bóng đó cũng là gay. Theo bám đến tận nhà của tôi bày trò ghen tuông rồi còn đánh con trai tôi nữa. Cũng may là thằng Nont nó nói với tôi trước, nếu không không biết sau này sẽ ra sao."
Lời nói của hiệu trưởng khiến người làm mẹ lập tức im lặng. Bà quay sang nhìn Kao bằng ánh mắt khó đoán ra được ý tứ khiến Kao rưng rưng. Cậu không buồn vì khi hiệu trưởng phê phán cậu mà cậu buồn vì đã làm mẹ thất vọng...Kao có rất nhiều lời muốn giải thích với mẹ, nhưng hiện tại cậu đau khổ đến mức không biết phải nói gì.
Cậu không phủ nhận trong chuyện cãi cọ với Nont có thể cậu và Pete đã làm không đúng khi hành động có phần quá khích, song ngọn nguồn cũng là do Nont khơi mào trước. Rồi việc cậu dành tình yêu cho người cùng giới là sai trái đến vậy sao.
Việc cậu là gay là điều mà tự nhiên đã quyết định, cậu không thể nào thay đổi nó. Song bị một người tự nhận mình là giới tính bình thường coi thường rồi miệt thị một cách vô lý như vậy thật không công bằng chút nào.
"Tôi thật sự thất vọng về cô Kaew và con trai của cô đấy...Lẽ ra không n��n mới phải."
"Tôi thừa nhận là hôm đó tôi có đánh con trai ông!" Pete xuất hiện bất thình lình làm mọi người trong phòng giật mình, đặc biệt là Kao. Bởi cậu không nghĩ là Pete lại dám đối đáp như thế với người lớn như hiệu trưởng. "Nhưng đó là do con trai của ông khơi mào trước. Quan trọng nhất... Tôi và cậu chỉ là yêu đương như cặp tình nhân khác thôi, chẳng làm gì sai trái cả."
"Không làm gì sai trái à?" Hiệu trưởng phá ra cười.
"Đúng vậy! Chúng tôi cũng chưa từng đàn đúm hay làm chuyện xấu như lời ông nói."
"Tôi thật sự không hiểu nổi bọn trẻ thời nay là tại sao lại dám đứng ra công khai mình với những chuyện như thế này." Hiệu trưởng vô cùng tức giận khi một cậu nhóc đáng tuổi con lại dám cãi tay đôi với mình. Ánh mắt ông nhìn Pete và Kao tràn ngập sự khinh thường và miệt thị. "Bố mẹ cậu không nói gì à khi cậu sinh ra vốn là con trai mà lại tự làm cho mình phí hoài cả một đời thế kia?"
Phí hoài cả cuộc đời gì cơ chứ!
Pete tức đến mức siết chặt nắm tay. Cậu nghĩ chắc là Nont cay cú vì bị cậu đánh nên Nont mới méc với hiệu trưởng vì không còn cách nào trả đũa cậu. Hừ! Không làm được gì cậu mới dùng đến trò ném đá giấu tay. Thật không đáng mặt đàn ông mà.
"Pete, mày bình tĩnh."
Kao vội bước tới kéo tay Pete để cách ra xa khỏi hiệu trưởng vì cậu rất sợ Pete sẽ gây gổ với hiệu trưởng. Bây giờ Pete còn hung hăng hơn cả lúc gây sự với Nont nữa. Cậu có thể hiểu được cảm giác của Pete khi hiệu trưởng đã quá nặng lời. Ông không chỉ xem thường hay trách mắng Pete mà còn động chạm đến ba của Pete, người không hề hay biết chuyện gì cả.
"Cô xem con trai cô kìa, cô Kaew. Thậm chí trước mặt cô mà còn dám làm như vậy."
"Tôi thấy mà, hiệu trưởng."
Mẹ của Kao lên tiếng sau khi im lặng một lúc lâu. Kao không dám đoán xem mẹ sẽ cảm giác như thế nào. Cậu sẽ mẹ sẽ thất vọng và không chấp nhận nổi. Bởi cậu là con trai duy nhất, thế mà lại làm cho bà phải mất mặt và còn bị xem thường như thế nữa.
"Và tôi cũng thấy luôn là hai đứa nhỏ này chưa bao giờ hành động bậy bạ, chưa bao giờ làm điều đáng thất vọng hay là làm phí hoài cuộc đời như hiệu trưởng quở trách tụi nó dù chỉ là một chút thôi." Mẹ của Kao nói một cách từ tốn.
"Cô Kaew!" Hiệu trưởng quát lớn khi mẹ Kao nói như thể đang đứng về phía con trai mình.
"Tôi nghĩ hiệu trưởng nên thay đổi suy nghĩ được rồi đó. Thời đại này rồi, không ai khinh thường chuyện khác biệt giới tính đâu. Nếu hiệu trưởng cho rằng một con người sinh ra là uổng phí đời chỉ bởi khác biệt giới tính...tôi nghĩ đó là lối suy nghĩ cực kỳ bảo thủ, phong kiến và không thích hợp với một người lãnh đạo."
"Cô dám ăn nói với tôi như thế à!"
"Tôi chỉ muốn hiệu trưởng thử suy nghĩ lại một chút xem. Hơn nữa...nếu việc thích con trai với nhau là chuyện phí hoài cuộc đời thì tôi nghĩ chính con trai của hiệu trưởng cũng đang phí hoài cuộc đời mình đấy. Bởi vì Nont cũng thích con trai. Và sở dĩ xảy ra xô xát với Pete vào ngày hôm đó cũng là do cậu ấy quấy nhiễu con trai tôi."
"Cô Kaew!" Hiệu trưởng giận đến mức mặt đỏ phừng phừng.
"Làm phi��n hiệu trưởng về hỏi con trai của hiệu trưởng sự tình một lần nữa."
Mẹ chắp tay chào rồi cười nhẹ ở khóe miệng. Hiệu trưởng nhìn một loạt tất cả mọi người giống như không cãi lại được trước khi vội vã rời đi với sự tức giận và bẽ bàng. Song người ngạc nhiên hơn cả hiệu trưởng chính là Kao và Pete. Bởi vì bọn cậu không nghĩ mẹ đã biết hết tất cả từ lâu. Hơn thế nữa, mẹ thậm chí còn đáp trả hiệu trưởng một cách gay gắt và thẳng thắn mọi vấn đề... Bây giờ thì Pete không còn thắc mắc là tại sao một người phụ nữ nhỏ bé như mẹ lại có thể một mình nuôi nấng Kao và Gib.
Quả thật mẹ là người phụ nữ đáng nể phục, mạnh mẽ và gan góc hơn cậu nghĩ nhiều!
Tối đó...
Kao và Pete phụ mẹ công việc ở trường đến gần 8 giờ tối. Mẹ kêu hai đứa về cùng nên Pete xung phong lái xe đưa mọi người về. Sau đó mẹ giữ cậu ở lại ăn cơm rồi ngủ lại nhà luôn để khỏi phải tốn thời gian lái xe về nữa vì lái xe ban đêm rất nguy hiểm. Đằng nào sớm mai cậu cũng phải tới đón Kao đến trường nữa.
Ban đầu Pete rất ngại với mẹ vì sau khi cãi tay đôi với hiệu trưởng thì không ai nhắc đến chuyện này nữa. Mẹ cư xử giống như chẳng có chuyện gì xảy ra làm Kao và Pete bắt đầu thấy không yên tâm vì bọn cậu vẫn còn khúc mắc trong lòng.
Phải...Sâu thẳm bọn cậu vẫn lo lắng mẹ không thể chấp nhận được.
Nhưng khi mẹ lên tiếng mời Pete vẫn nhận lời và gọi báo với ba sẽ ngủ lại nhà Kao. Ba cậu cũng chẳng có ý kiến gì. Trong suốt đoạn đường cùng nhau về nhà, không khí trong xe tĩnh lặng khác hẳn thường ngày vì Kao và Pete đều không thấy thoải mái.
Cả hai nhìn nhau ra hiệu trước khi Pete lên tiếng vì không thể chịu đựng sự ngột ngạt thêm nữa.
"Bác gái...Chuyện hôm nay..."
"Muốn nói gì thì con cứ nói."
Mẹ đáp. Dường như bà cảm nhận được bọn cậu đang thấy bức bối và muốn nói về chuyện gì.
"Chuyện con và Kao..."
"Mẹ biết cũng được một thời gian rồi." Mẹ cắt ngang.
Kao và Pete nhìn nhau với vẻ mặt mơ hồ và bất ngờ. Mẹ trông thấy thế liền bật cười trước khi giải thích.
"Thật ra mẹ nghi ngờ từ lâu rồi là tại sao Pete và Kao lại vô cùng thân thiết như vậy. Mẹ cũng để ý từ từ rồi nghĩ chắc là hai đứa đang quen nhau. Song mẹ không nói hay hỏi gì cả vì đợi Kao nói với mẹ trước. Hôm nay mẹ cũng chuẩn bị tinh thần rồi đó, thế mà Kao vẫn không chịu nói. Tính yêu nhau trong âm thầm đến khi học xong mới nói với mẹ hay sao?"
"Con xin lỗi bác gái. Thật tình thì con cũng từng bảo Kao nói với bác vì không muốn nói dối. Tuy nhiên Kao nó..." Pete là người nói vì thấy Kao bất ngờ đến mức im thin thít giống như bị cắt mất lưỡi vậy.
"Sợ mẹ không chấp nhận được?" Mẹ hỏi tiếp.
"Vâng." Kao lên tiếng. "Thì mẹ là giáo viên mà. Hơn nữa chỉ có một cậu con trai duy nhất thôi."
"Hới! Mẹ không phải người bảo thủ đến vậy đâu. Thời đại nào rồi chứ. Học trò của mẹ cũng có người là gay, là tom(boy), là bi(sexual). Nhiều chết đi được. Có người còn tìm đến mẹ để tư vấn chuyện tình cảm nữa cơ."
"Thấy chưa? Tao đã nói là mẹ tốt bụng chết đi được." Pete nói với Kao.
"Dạ rồi, thưa cậu con trai cưng." Kao bĩu môi với Pete với vẻ chán ghét. Nếu cậu biết mẹ sẽ rộng lượng đến mức này thì cậu đã nói với mẹ từ lâu rồi. "Kao xin lỗi mẹ vì đã làm mẹ bị hiệu trưởng mắng vốn như vậy."
"Hiệu trưởng là người như vậy đấy. Già cả rồi, không chịu thay đổi chính kiến của bản thân. Với những chuyện khác thì ông ấy là người tốt, nhưng riêng chuyện này thì thật sự không được rồi. Kao không cần xin lỗi mẹ đâu con. Mẹ cũng có suy nghĩ việc chấp nhận này có nên hay là không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui nó chẳng liên quan. Chúng ta có khả năng thì nên sử dụng khả năng của mình cho có ích. Mẹ còn cho rằng nếu hiệu trưởng biết, có lẽ ông ấy sẽ có cái nhìn thiện cảm hơn với gay. Nhưng ai mà ngờ được rằng..."
Mẹ không nói tiếp, dường như mọi người đều ngầm hiểu ý.
"Thế làm sao bác biết được chuyện của Nont ạ?" Pete hỏi với vẻ hiếu kỳ.
"Thì bác đoán được từ cái ngày Nont dò hỏi bác chuyện của Pete với Kao rồi cố tình nói với bác hai đứa rất thân nhau. Bình thường người không có ý đồ gì sao lại hỏi làm gì. Nont với bác cũng đâu có thân nhau."
"Bác gái đúng đỉnh luôn." Pete thật lòng thán phục.
Lúc bị hiệu trưởng sỉ vả, cậu tức đến mức không biết phải đáp trả như thế nào. Càng đứng trước mặt mẹ cậu lại càng sợ lỡ đâu nói gì đó làm ảnh hưởng đến mẹ. Song cậu không nghĩ mẹ ra mặt bảo vệ hai người bọn cậu một cách quyết liệt, từ tốn, dùng lời lẽ có tính thuyết phục khiến hiệu trưởng phải câm nín đến mức không cãi lại được một câu nào.
"Kao là con trai của mẹ. Con có là gì đi nữa thì mẹ cũng yêu hết. Pete cũng tốt với Kao, tốt với mẹ và Gib...Chẳng có lý do gì mẹ phải ghét Pete cả. Từ giờ hai đứa con cứ yên tâm mà quen nhau. Về phần Gib, đợi em lớn hơn một chút thì hẵng nói với em. Cơ mà trẻ con thời này thoáng lắm, chắc là không nghĩ gì không hay đâu."
"Vâng, mẹ. Rồi Kao sẽ chứng minh mình cho bằng được. Sẽ không để ai nói sinh ra phí mạng nữa đâu."
"Không cần tạo áp lực cho bản thân đâu, Kao." Mẹ mỉm cười hiền từ. "Thật ra mà nói từ trước tới giờ Kao vẫn là đứa trẻ ngoan, làm mẹ và em tự hào lắm. Mẹ cũng công nhận con người của Kao, con không cần chứng minh gì đâu."
Pete và Kao nhìn nhau. Bọn cậu hiểu rõ những điều mẹ nói. Mẹ đang muốn nói rằng dù là có sinh ra ở giới tính thứ 3 hay giới tính gì đi chăng nữa...con người chúng ta cũng có quyền có một cuộc sống tự do như nhau.
"Hới! Nhẹ nhõm ghê. Biết vậy Kao nói với mẹ từ lâu rồi."
Kao quay qua cười với mẹ. Pete mấp máy môi nói với Kao "thấy chưa, tao đã nói với mày rồi mà" khiến Kao không khỏi ngứa mắt. Song cậu cũng chẳng phản ứng lại vì hiện giờ cậu vô cùng hạnh phúc. Đối với cậu, người ngoài có nhìn ngó ra sao cũng không quan trọng. Cậu chỉ cần người mà cậu yêu thương và gia đình của cậu chấp nhận được...Như thế thôi cậu đã chẳng cần gì khác nữa rồi.