" Cô Lục, tôi hi vọng cô hiếu rõ những gì cô đang nói? Mặc dù cô đã ra khỏi cục cảnh sát nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã thoát khỏi " diện tình nghi". Hạ Thần Phong cực một tay cầm điện thoại, một cái tiếp nhận tài liệu điều tra mà đồng nghiệp vừa đưa đến. Đúng là phải thừa nhận hiệu suất làm việc của cục cảnh sát rất cao, chỉ chốc lát đã điều tra ra tối qua Trương An An đi ăn với ai.
" Đội trưởng Hạ.... Mặc dù anh khó tin, nhưng tôi vẫn muốn nói, vụ án này không phải giết vì tình...." Lục Dao vội vàng nói, đây là thông tin mà trước đó do cô bỏ sót, mặc dù đó chính là đào hoa sát nhưng lại không phải giết vì tình....
Nhìn qua thì hai người có quan hệ với nhau,nhưng chắc chắn đấy không phải là quan hệ yêu đương.
Hạ Thần Phong nhìn tên và ảnh chụp trong tập tài liệu điều tra ra, đôi mắt đen híp lại, cơn tức giận đột nhiên ùa ra khỏi lồng ngực. Anh không muốn nghe những điều mê tín từ người phụ nữ thần kinh này nữa, anh ném chiếc điện thoại xuống mặt bàn.
" A! Anh Phong...!" Tiểu Đao xót xa nhìn chiếc điện thoại yêu quý mới mua của mình bị sếp đối xử một cách bạo lực, trái tim như đang rỉ máu.
" Triệu tập ngay Tổng Giám đốc Lý Bách của tập đoàn Tinh Thần đến c
Cục Cảnh Sát! " Hạ Thần Phong nói xong câu đó liền ném tập tài liệu lại rồi bỏ đi.
Đầu óc Tiểu Đao vẫn mơ hồ, cậu cẩn thận đi vòng qua cái bàn làm việc, cầm lấy điện thoại của mình kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện nó không bị làm sao mới yên tâm cất nó vào túi.
Trong lòng Tiểu Đao vẫn còn sợ hãi, không biết Lục Dao nói gì trong điện thoại mà có thể khiến sếp của mình tức giận đến vậy.
Các tài liệu trên bàn bị mở tung ra, trong đó có một tấm ảnh chụp màn hình video, rõ ràng có thể thấy người đàn ông tối hôm qua đi cùng với Trương An An là Lý Bách, Tổng Giám đốc của tập đoàn Tinh Thần nổi tiếng ở thành phố Tô.
Tiểu Đao vừa nhìn qua thì đã nhận ra người đàn ông đó, khẽ nhíu mày, " Lại là tên Lý Bách này...."
Lục Dao lắng nghe tiếng điện thoại bị tắt máy, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.
Trong vụ năm qua, Lục Dao gặp rất nhiều người, bọn họ có nhà tiên tri và thầy bói là một, mà ở trong mắt bọn họ đương nhiên thầy bói chính là kẻ lừa đảo.
Nhưng Lục Dao biết, một nhà tiên tri chân chính có thể tính ra được mọi thứ dụ như cuốn sách nổi tiếng Thôi Bối Đồ (*), đó chính là cuốn sách tiên tri hay nhất. Truyền thuyết kể rằng vào thời Đường vì suy tính cho vận mệnh của Đại Đường lúc ấy Lý Thế Dân đã hạ lệnh cho Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương cùng viết cuốn Thôi Bối Đồ. Lý Thuần Phong đã sử dụng Chu Dịch Bát Quái (**) để tính toán không ngờ xem đến nghiện không thể dừng lại được . Cuối cùng ông đã tiên tri ra vận mệnh 2000 năm về sau của nhà Đường.
(*) Thôi Bối Đồ: là pho lịch sử mang tính dự báo, cuốn kỳ thư nổi tiếng nhất trong các trước tác dự đoán học của Trung Hoa cổ đại.
(**) Chu Dịch Bát Quái: là tên một cuốn sách.
Nhưng cho đến bây giờ những gì được truyền lại từ ngàn năm trước hóa ra lại bị coi là mê tín.
Lục Dao đã từng bị bạn cùng lớp và bạn bè hiểu lầm, cô cũng không cảm thấy khó chịu. Nhưng lần này, Lục Dao không thể nói rõ tại sao khi cảnh sát không tin mình cô lại cảm thấy khó chịu như vậy. Trong lòng cảm thấy trống trải, dường như thiếu một cái gì đó.
" Haizz, có lẽ vì lần này là liên quan đến mạng người. Quên đi, Lục Dao, Chú mày có nói như thế nào đi chăng nữa, thì người ta cũng sẽ không tin mày đâu! Tốt nhất là cứ ngây ngây ngô ngô đi..." Lục Dao tự an ủi bản thân. Cô con chưa hoàn thành bài thi thiết kế cho cuộc thi của trường. Lục Dao nghĩ, dù sao tạm thời cũng không thể đến chỗ làm được, không bằng cứ đi đến thư viện để được yên tĩnh vẽ bản thiết kế.
***
Lý Bách là một người nổi tiếng không chỉ ở thành phố Tô mà còn trên khắp cả nước. Cũng có thể coi anh ta lại kiểu người số 1(*), không có nguyên nhân gì, chỉ vì anh ta hãy được lên trang đầu của các trang tin tức giải trí. Lần này bị cảnh sát bắt đi, đương nhiên cũng khiến một lượng đông cư dân mạng chú ý.
(*) Kiểu người số 1: là một người có khả năng lãnh đạo sáng tạo,tự tin, độc lập, tự chủ và đam mê.
Lý Bách chỉ vừa mới bước chân vào đồn cảnh sát, ngay lập tức tin tức này đã xuất hiện trên hàng loạt các trang báo online.
Lục Dao ngồi trong góc thư viện, mặc dù hệ thống sưởi ấm trong này không được tốt cho lắm, nhưng ở đây lại rất yên tĩnh. Tác phẩm dự thi lần này rất quan trọng nhưng nếu như có được giải thưởng thì về cơ bản Lục Dao có thể không phải lo đến chi phí sinh hoạt năm thứ tư của bản thân nữa.
Kết hợp cá bát quái trong phong thủy vào bản thiết kế, lần này Lục Dao thật sự đã đầu tư nhiều tâm trí vào nó. Nếu như bản thiết kế thế lần này có thể được sử dụng vào trong thực tế, Lục Dao tin rằng phong thủy của tác phẩm này sẽ rất tốt.
" Này? Ông chủ trẻ Tinh Thần lại lên báo này! " Tay của Lục Dao hơi dừng lại một chút, nghĩ rằng lại có bạn học nữ làm việc riêng. Dù sao cũng là mùa đông, so với phòng ngủ không có điều hoà, rất nhiều người sẵn sàng lên thư viện dù không học hành gì cũng coi như giết thời gian.
" Tớ xem với, lần này không phải lên trang đầu tin giải trí, sao lại lên trang đầu tin xã hội thế này?"
Tiếng nói vừa dứt, cô gái bên cạnh đã vừa cười vừa nói, " Tớ xin cậu, cậu đọc đi, đây là bị đưa đến đồn cảnh sát, sao có thể lên trang tin tức giải trí được chứ? Chắc lần này lại làm chuyện xấu gì rồi!"
Lục Dao quay đầu lại, nhìn hai cô gái phía sau. Hiển nhiên, sự chú ý của 2 cô gái đó không nằm trên cuốn sách, mà nằm trên phần tin tức trong chiếc điện thoại di động.
" Dù thế nào đi chăng nữa cậu nói xem em về ngoài của Lý Bách này rõ ràng có thể là một đại minh tinh, hơn nữa lại có nhiều tiền, đúng chuẩn nam chính trong ngôn tình!" Cô gái tóc ngắn cười nói.
Lục Dao quay đầu lại nhìn ra được cô gái tóc ngắn là người có trái tim mùa xuân, đáng tiếc cô nhìn ra được tình duyên của cô gái này vẫn chưa đến.
Cô cầm bút lên, đột nhiên dừng lại....
" Cục Cảnh sát... Tập đoàn Tinh Thần...." Lục Dao đứng dậy, xoay người đi đến trước mặt hai cô gái kia, vừa nói vừa cười, " Này bạn, cậu có thể cho tớ xem tin tức mà cậu vừa đọc được không?"
Cô gái tóc ngắn gần đầu lên, nhìn thấy nữ thần Lục Dao nổi tiếng ở trong trường đang mỉm cười với mình, " Chị Lục? Đương nhiên là có thể ạ!" Nói xong lập tức đưa điện thoại di động cho Lục Dao.
" Cảm ơn bạn!" Lục Dao nhận lấy chiếc điện thoại. Hình ảnh trên tin tức rõ ràng được chụp bằng máy ảnh, các góc chụp đều khá xa nhưng độ nét vẫn rất cao.
Lục Dao nhìn bức ảnh của Lý Bách, người đàn ông đứng cạnh Lý Bách là người mà cô đã gặp, chính là vị cảnh sát có tên là Tiểu Đao, chẳng lẽ.... Lý Bách chính là hung thủ?
Tuy rằng ảnh chụp rất nét, nhưng nó lại bị làm mờ, nên Lục Dao không thể nhìn rõ khuôn mặt của Lý Bách trong bức ảnh.
" Chị Lục cũng thích Lý Bách ạ?" Mặc dù cô gái tóc ngắn không học khoa Kiến Trúc nhưng lại biết Lục Dao dù sao Lục Dao cũng là một cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa còn là một cô gái kỳ lạ luôn được các nữ sinh nhắc đến.
Lục Dao đặt điện thoại xuống, mỉm cười, " Chỉ nghe nói là một người nổi tiếng, nên có chút tò mò về vẻ ngoài của anh ta. Cảm ơn hai bạn đã cho mượn điện thoại." Lục Dao nói xong, xoay người trở về chỗ ngồi của mình, sau đó liền thu dọn đồ đạc.
Cô gái tóc ngắn cầm chiếc điện thoại của mình lên, nhỏ giọng thì thầm với cô gái bên cạnh mình: " Đúng là một người kỳ lạ, thật là lãng phí khuôn mặt xinh đẹp như vậy..."
" Đừng nói nữa, bị người ta nghe thấy thì không hay đâu..."
Thật ra Lục Dao có thể nghe thấy. Nhưng từ lâu cô đã quen với chuyện bị mọi người châm chọc khiêu khích, nên cũng chẳng buồn quan tâm.
Ra khỏi thư viện, mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt rồi Lục Dao ghét nhất là ngày mưa nhưng bây giờ cô không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo mũ áo lên chuẩn bị lao về phía trạm xe.
Còn chưa chạy được mấy bước, Lục Dao đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ phía sau, cô ngẩng đầu lên, một chiếc ô màu đen đã che ở trên đỉnh đầu của cô. Lục Dao nghi hoặc quay người lại, sau khi nhìn thấy chàng trai sau lưng mình cô liền nở nụ cười chân thành hiếm có, " Lớp trưởng."
Chu Văn từ xa đã nhìn thấy Lục Dao nên mới đuổi theo cô, " Lục Dao, chúng ta là bạn cùng lớp hơn 2 năm rồi mà cậu vẫn gọi tớ là lớp trưởng...."
Lục Dao khẽ nghiêng đầu, " Bởi vì cậu là lớp trưởng mà."
Nghe đến đây Chu Văn cười, nói sang chuyện khác, " Cậu về ký túc xá à?"
Lục Dao khẽ lắc đầu, " Chẳng phải lớp trưởng cũng biết là tớ không ở trong ký túc xá từ lâu rồi mà ..." Chu Văn là lớp trưởng, đương nhiên biết vấn đề trong này, " Thực ra..... đám Ngô Thiến cũng không phải là người khó ở chung .... Lục Dao cậu ở bên ngoài, đi học cũng không tiện..."
Lục Dao ngẩng đầu mỉm cười, nhìn Chu Văn: " Lớp trưởng, cậu yên tâm đi, chỗ tớ ở rất gần, ... Tớ còn có việc, tớ đi trước đây! Chào lớp trưởng nhé!"
Nói xong, Lục Dao lao ra khỏi chiếc ô của Chu Văn, Chu Văn muốn đuổi theo nhưng cậu biết Lục Dao vẫn cách mình rất xa, bản thân đã theo đuổi Lục Dao lâu như vậy nhưng cô vẫn chỉ coi mình là một người bạn cùng lớp.
Nhưng Chu Văn lập tức nghĩ, ít nhất Lục Dao cũng đã cười và nói chuyện với mình, đó cũng coi như là có sự tiến triển mới. Chu Văn nghĩ đến sự tiên triển này, ngay lập tức nở một nụ cười nhìn theo bóng dáng rời đi của Lục Dao.
Nếu nụ cười này bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ gây ra một cơn bão. Chu Văn, tài tử nổi tiếng của khoa Kiến trúc lại nở một nụ cười có thể coi là chiều chuộng với kẻ quái thai như Lục Dao.
Lục Dao cảm thấy nghi ngờ về thân phận " hung thủ" này của Lý Bách. Tất nhiên, Hạ Thần Phong cũng cảm thấy nghi ngờ, hơn nữa còn cảm thấy rất đau đầu với người tên Lý Bách này.
Nhìn thấy người ngồi trong phòng thẩm vấn vẫn là người đàn ông có dáng vẻ không đàng hoàng, anh liền dập tắt đầu thuốc lá rồi cầm tài liệu đi vào.
Cửa phòng thẩm vấn vừa mở ra, Lý Bách liền quay đầu nở một nụ cười vô tâm vô phế (*) với Hạ Thần Phong đang đẩy cửa bước vào. Đã ở trong tình cảnh này rồi mà Lý Bách vẫn có tâm trạng ngả ngớn vẫy tay chào hỏi: " Hi! Đội trưởng Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
(*) Vô tâm vô phế: nghĩa là không tim không phổi, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ thậm chí ngu đần.
So với tâm trạng tốt của Lý Bách, sắc mặt Hạ Thần Phong không tốt một chút nào, anh ném tập tài liệu xuống mặt bàn, cởi áo khoác ngoài ra, xắn tay áo lên, để lộ cổ tay rắn rỏi, " Nói đi, nửa năm nay cậu vào Cục Cảnh sát bao nhiêu lần rồi! "
Ly Bách cười cười, anh ta lười biếng dựa lưng vào ghế: " Đây không phải việc tôi có thể kiểm soát được, hay là cảnh sát các anh bớt đi vài lần đến làm phiền tôi, vậy thì chẳng phải là tôi có thể không đến đây nữa sao?"
Hạ Thần Phong cũng dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lý Bách, " Có biết tại sao lần này chúng tôi lại triệu tập cậu đến đây không?"
Lý Bách cười nói: " Chẳng lẽ lại có người phụ nữ nào đó chạy đến tố cáo tôi?"
Lý Thần Phong không nói gì, chỉ lấy ra một bức ảnh từ trong tệp tài liệu rồi đẩy đến trước mặt Lý Bách. " Quen cô ấy không?"
Lý Bách cầm bức ảnh sau đó bất giác cười lên. " Trương An An, nhân viên văn phòng tập đoàn, tối qua đã cùng nhau ăn một bữa cơm. Sao thế? Bây giờ ngay cả chuyện ăn uống mà cảnh sát các anh cũng muốn quản?" Nói xong, Lý Bách liền vứt tấm ảnh đó xuống bàn.
" Nếu người phụ nữ này chết rồi thì sao?" Hạ Thần Phong nhìn Lý Bách, quả nhiên sau khi nghe câu đó, sắc mặt của Lý Bách thay đổi. " Chết rồi?"
" Lý tổng trả lời như vậy, chắc là hôm nay vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào rồi? Dù sao thì trong tập đoàn xảy ra chuyện lớn như vậy…" Hạ Thần Phong nhìn Lý BÁch với ánh mắt khinh thường: " Xem ra tôi thấy tập đoàn Tinh Thần cũng chỉ có được vậy, có một người Giám đốc…."
Khuôn mặt trắng nõn của Lý Bách đỏ bừng lên, nhưng khi nhìn ánh mắt của Hạ Thần Phong hắn lại không nói được 1 câu nào. Đúng vậy, Lý Bách đã tắt máy, nếu không đương nhiên cấp dưới cũng sẽ báo cáo chuyện này với anh ta rồi.
Anh ta cắn răng, " Việc này không cần đội trưởng Hạ lo lắng! Hơn nữa, một công ty lớn như vậy, chỉ nhân viên công ty con ở thành phố Tô cũng đã hơn ba nghìn người rồi. Hơn nữa, cô Trương An An này cũng không phải nhân viên quan trọng gì, nếu có xảy ra chuyện đã có nhân viên cấp dưới phụ trách…"
Hạ Thần Phong không nói gì, anh tiếp tục lấy ra một bức ảnh chụp Lý Bách và Trương An An cùng lên xe rời khỏi khách sạn. Bức ảnh đó do camera giám sát giao thông cụp lại, nhưng vẫn có thể nhìn rõ chiếc xe hai người lên là chiếc Maserati (*) của Lý Bách. Chiếc xe có màu tím huỳnh quang chói mắt này không tìm được chiếc thứ hai trong thành phố Tô.
(*) Maserati: là một mẫu xe thể thao hạng sang ở Ý
" Tối qua, thời gian anh và Trương An An cùng rời khỏi là tám giờ bốn mươi lăm phút tối, sau đó hai người đi đâu?" Đồng nghiệp đi Lý Bách đến đã dẫn nhân viên kỹ thuật trong Cục vào trong nhà xe của Lý Bách để kiểm tra camera hành trình tối qua.
Lý Bách nhìn Hạ Thần Phong, " Sau khi ăn cơm xong, tôi liền đưa cô ta về nhà, chỉ vậy thôi."
Đối với câu trả lời này, đừng nói là Hạ Thần Phong không tin, ngay cả bản thân Lý Bách cũng không thuyết phục được bản thân tin nó, dù sao thì cũng đã hẹn cô ấy đi ăn, nếu không làm gì thì hình như không giống với tác phong thường ngày của anh ta.
Hạ Thần Phong nhìn Lý Bách: " Anh đưa cô ấy đi đâu?"
"Trạm xe phía đông vùng ngoại ô."
" Sau đó anh đi đâu làm gì, có nhân chứng không?"
Lý Bách im lặng nhìn Hạ Thần Phong một lát. " Không có…"
Hạ Thần Phong lấy lại bức ảnh, Lý Bách chống hai tay lên bàn, " Nhưng tôi không giết người, tôi không có lý do gì để giết Trương An An. Hôm qua chúng tôi chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm thôi…"
" Nhưng sau khi về công ty, anh lại ra ngoài cho đến sáu giờ sáng mới về căn nhà ở Thanh Hồ. Anh đã làm gì trong khoảng thời gian đó?" Đương nhiên là Hạ Thần Phong đã nắm được hành tung (*) của Lý Bách.
(*) Hành tung: dấu vết về những hành vi của người nào đó.
Trong khoảng thời gian Trương An An chết, không ai biết hành tung của Lý Bách.
" Anh đi đâu?"
Đáp lại câu hỏi của Hạ Thần Phong là một sự im lặng….
Hạ Thần Phong đứng dậy nhìn Lý Bách, cả phòng thẩm vấn chìm trong im lặng. Một con thiêu thân bay đến đậu trên đèn sợi đốt, chiếc đồng hồ tinh xảo phản chiếu một đường sáng dưới ánh đèn, kim giờ đã sắp chạy đến con số chín.
" Anh biết đấy, nếu anh không có chứng cứ ngoại phạm (*), thì anh sẽ không thể thoát khỏi diện tình nghi được."
(*) Ngoại phạm: là một khái niệm thuộc lĩnh vực pháp luật tố tụng hình sự được dùng để chứng minh một người nào đó không có mặt tại địa điểm vào thời gian xảy ra phạm tội.
Ngoại phạm được vận dụng để biện minh sự vô can của bị cáo trong việc trực tiếp gây ra tội nhưng không đủ để chứng minh sự vô tội của họ nếu có những chứng cứ khác xác minh họ là đồng phạm với tư cách là người tổ chức, người xúi giục hoặc che giấu tội phạm
Lý Bách lắng nghe, trong mắt của anh ta hiện lên vẻ hoảng loạn hiếm có nhưng anh ta vẫn chọn cách im lặng.
Hạ Thần Phong không biết người Lý Bách muốn bảo vệ là mà có thể khiến cho cậu ta thà bị cảnh sát nghi ngờ mình là hung thủ giết người cũng không muốn khai ra đối phương. Hạ Thần Phong biết Lý Bách từ lâu, Lý Bách là tên công tử bột, ăn chơi trác táng có tiếng, nhưng hắn cũng là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tinh Thần nổi tiếng. Nếu như không có tài cáng hay mưu mẹo gì thì căn bản không thể trấn áp được mấy con cáo già bên dưới.
Cho nên Hạ Thần Phong rất tò mò về người được con hồ ly nào bảo vệ.
Đẩy cửa phòng ra, Tiểu Đao ngậm điếu thuốc: " Thế nào? Tên Lý Bách kia không thể cung cấp chứng cứ ngoại phạm, xem ra là có điều gì mờ ám rồi."
Comentario de párrafo
¡La función de comentarios de párrafo ya está en la Web! Mueva el mouse sobre cualquier párrafo y haga clic en el icono para agregar su comentario.
Además, siempre puedes desactivarlo en Ajustes.
ENTIENDO