Nửa tiếng sau, Hàn đi vào quán bar, thấy Dục đang mặc áo sơ mi trắng, có chút buồn bực kéo cà vạt, hình như rất vội, lúc kéo cà vạt trên áo sơ mi cũng bị rơi mấy chiếc cúc áo kim cương.
Lộ ra xương quai xanh nam tính gợi cảm, cậu rót một chén rượu cho mình rồi uống cạn.
Thân thể cao dài của Hàn qua nâng Lâm Sơ Tâm dậy, vỗ vỗ vào mặt cô.
"Sơ Tâm…"
Giọng nói trầm thấp còn mang theo chút tức giận, đôi mắt của Lâm Sơ Tâm mở to, nói mớ.
"Hàn…"
Vòng tay qua cổ cậu, sau đó lại nhắm mắt lại.
Hàn nhìn Dục ngồi đối diện, cậu vẫn còn uống, vì thế cất giọng lạnh lùng.
"Dục, đừng uống nữa, về nhà đi."
Gần đây cậu vẫn ở chung cư, cho nên để Dục về nhà cho mẹ yên tâm.
Dục híp mắt cười: "Em uống xong sẽ về, anh đưa Sơ Tâm về trước đi."
Hàn bế Lâm Sơ Tâm lên, về chung cư của cậu. Cẩn thận đặt cô lên giường rồi cởi giày cho cô.
Lâm Sơ Tâm đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt mơ màng.
"Ơ, sao mình lại trở về đây rồi?"