"Mặc kệ nó là cái gì? Làm theo yêu cầu của tôi là được, cho cô ta uống nó, công tác của cô sẽ hoàn thành, sau đó lập tức rời khỏi, tiền lương tháng này sẽ gấp bội."
Điều kiện này quả thật quá mê người, cô hơi im lặng,
"Thịnh tổng, Lâm Sơ Tâm cô ấy..."
Có thể sẽ gặp phải chuyện không may, mấy chữ này còn chưa nói ra, Thịnh Hoàn đã ngắt lời cô.
"Chuyện khác cô không cần xen vào, nếu không làm, sau này cô không cần tới công ty nữa."
Nói xong cô ta liền cúp điện thoại, Vương Lị do dự một hồi, cuối cùng quyết định làm theo lời cô ta nói.
Công việc này đối với cô mà nói thực không tồi, vì thế cô ra khỏi thang máy, về phòng.
Cô biết, chuyện này khẳng định sẽ hại Lâm Sơ Tâm, nhưng tổng tài muốn hại cô ấy, cô cũng không còn sự lựa chọn khác.
Không khỏi cảm thấy Lâm Sơ Tâm có chút đáng thương, cô đẩy cửa đi vào, liền thấy Lâm Sơ Tâm một mình ngồi chỗ kia, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly.
Cô hỏi: "Trần tổng đâu?"