Hai người mặt đối mặt, gần nhau trong gang tấc, Dục thấy hốc mắt Lăng Tử Mạt nước mắt đong đầy, hơi biến sắc, ngón tay khẽ lướt qua môi cô, nhẹ nhàng mơn trớn.
Mà Lăng Tử Mạt vừa thấy khuôn mặt này, liền nhớ đến Hàn, dung mạo của hai người, thực sự rất giống.
Chỉ là tính cách lại là hoàn toàn khác biệt, từ nhỏ Dục đối xử với cô rất tốt, luôn luôn mỉm cười, nhìn cô.
Nghĩ đến đây, cô liền đẩy anh ra.
"Ai cần anh thương hại?"
Nếu như cô sớm thổ lộ tâm ý với Hàn, có phải hay không người mà bên anh lúc này, chính là cô? Càng nghĩ như vậy, cô lại càng cảm thấy hối hận.
Chính là, trên thế giới này, có bán thuốc hối hận sao?
Cô nhờ anh trai làm buổi party này, chỉ hy vọng hôm nay có thể xuất hiện trước mặt anh với bộ dáng xinh đẹp nhất, chính là mặc kệ cô xinh đẹp như thế nào, ăn mặc ra sao, trong mắt anh cũng chỉ có đóa hoa bách hợp.
Lâm Sơ Tâm, thật sự giống như đóa bách hợp kia, thanh nhã, mê người.