Lệ Cảnh Hàn thấy cô vui vẻ, đôi mắt vốn lạnh lùng lại có một chút ấm áp.
"Cô nghỉ sớm đi, có chuyện gì thì gọi tôi."
Nói xong cậu xoay người rời đi, trước khi ra khỏi phòng còn giúp cô đóng cửa.
Lâm Sơ Tâm nhìn cửa đóng lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười. Thật ra thì cô cứ nghĩ xấu cho người ta, người đàn ông có gia đình như vậy, sao có thể là người xấu chứ ?
Cô ôm váy ngủ, cảm giác rất tốt, rất mềm, rất thoải mái.
Không giống quần áo cô vẫn hay mua, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô mặc kiểu váy này.
Mỗi cô gái đều thầm có một giấc mơ được làm công chúa, cô cũng vậy. Chỉ tiếc cô không có mệnh công chúa, từ nhỏ ông nội nuôi lớn cô giống con trai vậy, cô đã mất đi rất nhiều nét nhu mì của nữ giới.
Một đêm này, cô ngủ trong chăn mềm mại, mặc váy ngủ vốn chỉ có trong giấc mơ, cũng mơ một giấc mơ đẹp.