Ánh mắt người nào đó hơi lạnh, lúc liếc về phía cô khiến cho cô có cảm giác như rơi vào hầm băng. Cô vội vàng uống một hớp rượu làm ấm người.
"À, đây không phải là do anh nói sao?"
Đúng là trước kia cậu đã nghĩ vậy, chỉ cần để cô ra mắt người nhà cậu hôm nay, sau này họ cũng sẽ không bắt cậu đi kiếm người yêu nữa, coi như cậu được tự do.
Nhưng mọi việc tối nay khiến cậu không muốn buông tay sớm như vậy, có phải đóng giả thêm mấy lần cũng không sao.
"Nếu đã biết là do tôi quyết định thì cô cũng đừng tự suy đoán thế."
Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, rất đẹp, dường như còn đẹp hơn mọi khi gấp mấy lần.
Lâm Sơ Tâm nhấm nháp ly rượu, cắn môi.
Người ta có tiền, người ta quyết định, cô có tức giận cũng vô ích.
Chỉ là, sau này còn được gặp người nhà của cậu cũng coi là một kiểu hưởng thụ mà!
Sự ấm áp của gia đình là thứ mà cô không có.