Nam Cung Ngạo nhìn thấy anh ta quỳ xuống, vẻ mặt không hề thay đổi, anh chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:
Nói tiếng người.
Nếu Chú Năm thật sự gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ đi cứu ông.
Nhưng anh không tin lời cậu ta nói, cho nên khả năng nói thật cũng không cao.
Nam Cung Toàn vốn dĩ đã làm đến mức này rồi, cho rằng nhất định anh sẽ tin tưởng, nhưng không ngờ anh vẫn máu lạnh vô tình như vậy.
Ánh mắt anh ta biến hóa vi diệu, nhưng vẫn không hề có vẻ đáng thương.
"Anh, ba mẹ em bị một tổ chức thần bí bắt đi. Mấy năm nay em liên tục tìm kiếm nơi bọn họ mất tích, muốn cứu họ, nhưng mà quá khó khăn. Với lực lượng của em căn bản không cứu được họ."
Những lời này là thật. Ba mẹ anh ta đều học y, tổ chức kia đang nghiên cứu loại thuốc đặc hiệu gì đó, cho nên mới bắt ba mẹ anh ta đi.
Nam Cung Toàn quỳ thẳng tắp, cho dù lúc này dáng vẻ anh ta chật vật như thế, nhưng khí thế sắc bén vẫn không thuyên giảm dù chỉ một chút.