Nam Cung Ngạo đi tới vườn hoa hồng, nhìn thấy Tiểu Phó ngồi trên xích đu, gió nhẹ thổi bay làn váy cô, Nam Cung Ngạo có chút sững sỡ.
Hóa ra một người phụ nữ đẹp có thể đơn giản như vậy, một chiếc váy trắng, một cái xích đu, để người ta một đời khó quên.
Anh lấy di động ra chụp lại thời khắc này, anh cảm thấy có lẽ cả đời cũng không quên được hình ảnh này.
Nam Cung Ngạo lúc này mới thu tay lại, chậm rãi đi tới, hai tay giữ lấy xích đu, Lương Mộc Tình mới đột nhiên mở mắt.
Cô nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy là Nam Cung Ngạo thì cười lên.
"Anh xong việc rồi à?"
Lương Mộc Tình biết buổi sáng anh phải mở hội nghị gia đình, cô bỏ chạy tới đây hưởng thụ chút mùi hương của hoa.
Nam Cung Ngạo đỡ vai cô từ phía sau, anh nói.
"Từ giờ trở đi, anh có thể ở cùng em rồi."
Lương Mộc Tình dịch sang một bên: "Anh ngồi đi, chỗ này thật thoải mái."