"Con nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng bên cạnh con không có ai cả." Lý Vân mắng một câu.
Lương Mộc Tình đi thực đúng lúc, cho nên không ai chú ý tới cô đã làm cái gì?
Hiện tại mọi người Nam Cung gia đều cảm thấy Nam Cung Nguyệt có vấn đề, không phải đầu óc có bệnh, chính là gia giáo có vấn đề. Còn có một cái vấn đề quan trọng hơn, nếu chuyện này bị lão gia tử biết, chỉ sợ lão Tam gia sẽ không được sống tốt.
Mẹ của Nam Cung Nguyệt - Lý Vân đem cô mang về khu nhà phụ, cũng là nơi bọn họ ở khi trở về. Nam Cung Nguyệt lúc này ánh mắt mới nhìn thấy rõ ràng, cô nâng tay xoa, tất cả chì mắt đều lem hết.
Lý Vân nhìn đến mặt của con gái, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng, mắng một câu.
"Tiểu Nguyệt, mẹ bình thường là như thế nào dạy con. Ở trước mặt mọi người phải bảo trì dáng vẻ nho nhã, con như thế nào lại ăn nói như vậy, hơn nữa khuôn mặt. Aiii. . . . . ."
Bà mạnh mẽ thở dài, túm tay cô vào phòng, để cho cô đi tắm rửa thay quần áo.