Nam Cung Ngạo nhìn bộ dáng muốn khóc kia của cô, đưa tay qua che lại khuôn mặt của cô, sau đó nói với Tiểu Hành.
"Về sau chúng ta không thể lại làm cho mẹ khóc, bởi vì chúng ta là nam nhân."
Lương Tử Hành khẽ gật đầu, chuyện này cũng là chuyện mà nó một mực kiên trì muốn làm. Không nghĩ tới ba và nó có cùng suy nghĩ, cũng không tệ lắm, hảo cảm đối với anh càng ngày càng nhiều.
Lương Mộc Tình lấy tay anh xuống: "Em chỉ là đang cảm động, không phải thương tâm, ăn cơm ăn cơm."
Nam Cung Ngạo hôm nay ăn uống đặc biệt ngon, đem tất cả đồ ăn cô làm đều ăn sạch rồi, một chút cũng không có lãng phí.
Lương Mộc Tình nhìn thấy chén đĩa trống trơn, cô rất kinh ngạc.
"Anh ăn nhiều như vậy có bị trướng bụng hay không?"
Bởi vì bình thường anh ăn không phải rất nhiều, hơn nữa người khác cũng không biết sở thích của anh, người duy nhất biết sở thích ăn uống của anh chỉ có cô.