Lương Mộc Tình thấy anh ta nhiệt tình như vậy, cho nên duỗi cái tay nhỏ nhắn ra, vừa muốn bắt tay với anh ta thì bị một bàn tay to cầm lấy, sau đó là ánh mắt cảnh cáo của người nào đó.
"Cố Thành, tay vợ tôi không phải ai cũng có thể nắm được."
Ồ, người nào đó cũng bá đạo quá rồi.
Bắt tay bình thường chỉ là một loại lễ nghi, anh chiếm gì của vợ anh chứ?
Cho nên không đồng ý, không cho phép.
Lương Mộc Tình nhìn vẻ mặt của Cố Thành, cô suýt chút nữa phì cười, bởi chắc anh ta không nghĩ rằng Nam Cung Ngạo lại nhỏ mọn như vậy.
Hơn nữa anh ta nhiệt tình như thế hoàn toàn là vì muốn lấy lòng Nam Cung Ngạo, nhưng dường như lại biến thành anh ta muốn giành vợ của anh. Việc này quả thật quá oan uổng.
Anh ta xấu hổ cười, sau đó đưa tay lên gãi gãi đầu mình.
"À, tổng tài đúng là rất yêu Lương tiểu thư."