Nam Cung Ngạo lặng lẽ bưng cà phê lên, uống một ngụm, mới tạm thời ức chế sự kích động đến từ trái tim.
Anh nhận visa An Lôi đưa qua, đột nhiên đứng bật dậy.
Một câu cũng chưa nói, liền đi tới cửa phòng VIP.
. . . . . . . . . . . . .
Mãi khi Lương Mộc Tình chạy thật xa, cô mới ngừng lại, tim đập mạnh từng nhịp vào lồng ngực, cô thở gấp. Tay cô lau sạch nước mắt đọng trên khóe mi, vì sao khi anh nói ra những lời này? Lòng cô lại đau đớn như vậy.
Chẳng lẽ cô còn yêu thiếu gia?
Nghĩ đến đây, cô lại nhanh chóng lắc đầu phủ định suy nghĩ này.
Không có khả năng, cô biết cô và anh là không có khả năng.
Trước kia, từ lúc cô và anh bắt đầu bằng Tiểu Phó, cô đã biết sẽ không kết quả.
Cô vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe, Tử Hành ngó ngó từ cửa xe.
"Mẹ Tình Tình, bên này."
Thằng bé giơ giơ tay nhỏ gọi tên cô, Lương Mộc Tình thấy mặt thằng bé tức giận nhăn nhó, không khỏi bật cười.