Lệ Đình Tuyệt ôm lấy gối đầu cô ném tới, cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô nhóc này trước kia không giống như thế này, nếu như cô đang không mang thai mà nhiệt tình thế này thì anh sẽ vui chết mất.
Nhưng mà cô bây giờ rõ ràng là bộ dáng thế này, lại ham muốn càng nhiều hơn, anh chỉ có thể ngồi bên giường dỗ dành cô.
"Ngoan, đợi em sinh xong rồi, em muốn thế nào cũng được."
Phụ nữ có thai thể lực kém, cho nên trải qua chuyện vừa rồi, Mạc Thanh Yên cũng thấy mệt mỏi, dưới sự dỗ dành của anh mà ngủ mất.
Anh nhìn dáng vẻ quen thuộc của cô, khóe miệng nhếch lên ý cười. Tay khẽ vuốt ve khuôn mặt hơi mập của cô, thịt mềm mềm, cảm giác không tệ.
Anh rất thích cuộc sống như thế này, tràn ngập mong chờ với cuộc sống mới, sau đó cùng cô trải qua.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn đồ dùng trẻ con mới mua hôm nay. Anh đứng dậy gọi người giúp việc, bảo họ đi tiêu độc khử trùng.