Lệ Bắc Thành nắm lấy tay Lam Vũ Yến, sau đó khoác qua khuỷu tay ông.
Chầm chầm đi về phía cha xứ, cha xứ nhìn hai người mỉm cười.
"Hôm nay mọi người có mặt ở đây để chúc phúc cho cặp vợ chồng chia cách hơn hai mươi năm của chúng ta, bọn họ rốt cuộc đã tu thành chính quả, tại buổi lễ hôm nay kết thành vợ chồng."
Lam Vũ Yến thấy Bắc Thành không phát hiện ra bà ta không phải Lam Vũ Điệp thì thầm thở phào trong lòng, vì nghi thức này mà bà ta đã đợi bao nhiêu năm nay, hôm nay rốt cuộc có thể cùng ông cử hành rồi.
Cha xứ tiến hành nghi thức cầu nguyện, sau đó đặt câu hỏi.
"Lệ Bắc Thành tiên sinh, anh có nguyện ý lấy vị phu nhân Lam Vũ Điệp làm vợ cho dù nghèo khó hay giàu có cũng như bệnh tật hay khoẻ mạnh, đều không bao giờ rời xa cô ấy không?"
Lệ Bắc Thành vừa muốn mở miệng, Lệ Đình Phàm kéo Lam Vũ Điệp chạy vào.
"Ba, bà ta là giả."
Lệ Bắc Thành quay đầu lại, khi nhìn thấy là Lam Vũ Điệp đột ngột quăng tay Lam Vũ Yến ra.