Nam Cung Ngạo nhếch môi cười: "Sao lại nhìn anh như vậy?"
Lương Mộc Tình mím môi, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật.
"Em cứ nghĩ, anh sẽ không cần bé con?"
Đây là điều mà cô vẫn luôn nghĩ đến, cô cảm thấy vì sức khỏe của cô, anh nhất định sẽ không cần đứa nhỏ, cho nên cô vẫn luôn đề phòng, sợ anh sẽ biết. Nhưng dáng vẻ bây giờ của Nam Cung Ngạo, thật sự đã làm cô mở rộng tầm mắt.
Bây giờ trong lòng cô hiện lên một tia mừng rỡ, nếu anh chịu giữ lại đứa bé, vậy cô cũng sẽ có hy vọng.
Nam Cung Ngạo khom người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Đáy lòng hắn hiện lên một tia chua xót, nếu có thể, sao anh có thể không cần con của mình được chứ?
Đến hổ dữ cũng không ăn thịt con, nói gì đến một con người như anh.
Hiện tại ngay cả người phụ nữ của mình cùng đứa nhỏ hắn đều không giữ được, anh thật sự rất hận bản thân.
"Bởi vì đó là con của hai chúng ta, hai chúng ta giống nhau đều rất yêu nó."