Nam Cung Ngạo nhướng mày: "Không cần xem vào đâu, cậu ta tự có biện pháp khiến Ngôn Khải mở miệng. Chúng ta đi thăm Tuyệt trước."
Anh cất bước tiến về phòng bệnh. Mạc Thanh Yên đứng cạnh giường, hai tay khoanh lại, nhìn vẻ mặt có vẻ không tốt lắm.
Nam Cung Ngạo đứng ở phía còn lại, nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Lệ Đình Tuyệt tái nhợt, hẳn là do ngày hôm qua đã chảy quá nhiều máu. Tên này vẫn còn đang ngủ nhưng bộ dạng lại đúng là đẹp thật.
Anh ta không khỏi nhìn về phía Mạc Thanh Yên: "Mạc Thanh Yên, em đừng sợ. Đình Tuyệt là anh em tốt của tụi anh, tụi anh nhất định sẽ giúp cậu ta."
Mạc Thanh Yên chuyển ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuyệt về phía Nam Cung Ngạo. Đáy mắt của cô đã có một tầng nước.
"Em sẽ kiên nhẫn. Nếu không em lại có cảm giác muốn vọt vào phòng thí nghiệm đánh bầm dập, chém vạn đoạn tên khốn Ngôn Khải kia."