Cô khóc một hồi, nhưng khi cô ôm Lệ Đình Tuyệt vẫn không đáp lại, nếu bình thường anh thấy cô khóc, nhất định sẽ đến bên ôm cô, an ủi cô.
"Tiểu Yên. . . . . . . "
Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên, truyền đến là giọng của Ngôn Ngọc.
Mạc Thanh Yên đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra hướng cửa, lúc mở cửa, cô cầm lấy cánh tay của Ngôn Ngọc.
"Ngôn Ngọc, anh mau xem xem, có phải độc trong cơ thể Tuyệt phát tát không?"
Nhìn đến ánh mắt khóc sưng đỏ của Mạc Thanh Yên, anh liền than nhẹ một tiếng.
"Cô cùng đừng quá lo lắng, có tôi ở đây, cậu ấy sẽ không chết đâu."
Tuy rằng anh đối với loại bệnh độc này không phải sở trường, cũng không có hiểu biết quá nhiều. Nhưng ba mẹ có để lại cho anh một quyển nhật ký về bệnh độc, anh cảm thấy đã đến lúc dùng quyển sổ đó.
Mạc Thanh Yên gật đầu, sau đó xoay người đi về hướng bên giường.