Mạc Thanh Yên thấy anh im lặng, biết anh nhất định rất thất vọng, nhưng mà cô cảm thấy cần phải cho anh biết, đến được với cô có khó bao nhiêu, về sau anh sẽ không dễ dàng rời khỏi cô nữa.
''Lệ tiên sinh, bản công chúa muốn ăn bữa sáng, anh làm việc của anh đi.''
Nói xong cô liền định cúp điện thoại, Lệ Đình Tuyệt liền khẩn trương mở miệng.
''Yên nhi, hôn anh một cái.''
Mạc Thanh Yên nhíu nhíu mày, có thể nghe ra được anh vô cùng chờ mong, vì thế liền đối với di động hôn chụt một cái.
Người đàn ông nào đó vui vẻ nở nụ cười, Dạ Trạch Vũ ngồi đối diện anh nhìn thấy anh cười phóng đãng như vậy, liền nhíu mày trên ghẹo.
''Dạ, bày ra chút phong cách của Ám Dạ Đế xem nào, cậu thế này cũng quá thê nô rồi?''
Lệ Đình Tuyệt dỗ xong lão bà, mới cúp điện thoại. Nụ cười trên mặt vừa rồi giống như biến sắc mặt mà thu liễm lại, lúc đối mặt với Dạ Trạch Vũ, lại là bộ dáng cao ngạo lạnh lùng kia.
''Tôi vui.''