Ngôn Ngọc trầm mặc một chút: "Cô ấy bị tiêm vào người một loại virus mới, cơ thể sẽ xuất hiện nhiều bệnh chứng, cuối cùng sẽ sảnh sinh ra rất nhiều virus loại này, sau đó nội tạng sẽ suy yếu mà chết."
Nghe đến đây, Lệ Đình Tuyệt không bình tĩnh nổi nữa.
"Tôi muốn giết Ngôn Khải."
Hai tay anh nắm chặt, hai tròng mắt toát ra từng tia lửa giận.
Gã đàn ông kia quá độc ác, lúc trước thì đối xử với Ngôn Ngọc như vậy, bây giờ lại dám xuống tay với Tiểu Yên, anh nhất định phải lấy mạng của gã.
"Đợi một chút, cậu chờ tôi nói xong đã, rồi hãy đi tìm cậu ta tính sổ."
Ngôn Ngọc ngăn Lệ Đình Tuyệt lại: "Nhưng tôi cảm thấy cơ thể tiểu Yên không xuất hiện bệnh chứng gì, hơn nữa trạng thái tinh thần của cô ấy cũng rất tốt, không giống với vẻ bị virus xâm nhập. Giống như loại virus này không hề có tác dụng gì với cô ấy, cô ấy có kháng thể."
Hai mắt Lệ Đình Tuyệt sáng ngời: "Thật sao, cô ấy thật sự không có việc gì?"