Lệ Đình Tuyệt ấn Mạc Thanh Yên ngồi lên ghế, lạnh lùng nói: "Em ở đây chờ anh, không được phép rời đi, có nghe hay không?"
Sau đó đẩy Ngôn Ngọc vào phòng để đồ, đóng cửa lại, lạnh giọng hỏi hắn.
"Có phải cô ấy bị làm sao không?"
Ngôn Ngọc nâng tay đẩy kính lên, vẻ mặt hiện lên tia nghiêm trọng.
Lệ Đình Tuyệt nóng nảy, túm áo Ngôn Ngọc: "Mau nói đi."
Thấy người đàn ông nào đó đã gấp không chịu được nữa, Ngôn Ngọc thấy anh như vậy, khóe miệng hơi run rẩy. Nói thầm trong lòng: "Tuyệt, là con của cậu ép tôi phải làm như vậy? Lát nữa cậu cũng đừng trách tôi."
"Tình huống của cô ấy thực sự không tốt lắm, loại thuốc độc mà Ngôn Khải tiêm vào người cô ấy, có độc tố cực kỳ mạnh. Tùy lúc đều có thể xuất huyết nhiều mà chết, tốt nhất mấy ngày này cậu ở cùng cô ấy đi, ít ra thì đến lúc cô ấy rời đi, cũng còn có khoảng thời gian vui vẻ bên cậu."