Mạc Thanh Yên nhanh chóng lau nước mắt, "Không có, ba con đang làm việc, mẹ vừa bị gió thổi vào mắt thôi, vì vậy mới chảy nước mắt."
Băng Khối nghi hoặc, nhưng mẹ đã nói như vậy rồi, cậu bé cũng không hỏi nữa.
"Mẹ, muộn rồi, mẹ mau đi ngủ đi."
Mạc Thanh Yên nhìn con trai như vậy, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, dường như từ khi mang thai, tâm trạng rất bất thường, luôn không kìm được nước mắt, một chút cũng không giống cô nữa rồi.
Băng Khối nhìn cô bước vào phòng, mới về phòng mình. Nhưng cậu bé vừa đi vừa thì thầm, "Nhất định là ba làm mẹ không vui."
Phải nghĩ cách, ngày mai để ba xin lỗi mẹ, bọn chúng không thể để ba ức hiếp mẹ được.
Hai anh em bọn chúng luôn đứng về phía Mạc Thanh Yên, mặc kệ ba bọn chúng có lớn mạnh thế nào, có lợi hại thế nào, thì trong lòng bọn chúng, mẹ mới là người quan trọng nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên tỉnh lại, đưa tay sờ sờ bên kia giường, thấy lạnh băng, liền biết cả đêm anh không vào phòng ngủ.