Lệ Đình Tuyệt hôn nhẹ vành tai cô:
"Không sao, lát nữa anh sẽ bảo họ mua cái mới cho em."
Dứt lời, tay anh càng thêm dùng lực, luồn qua vạt áo. Mạc Thanh Yên nắm tay anh.
"Chỗ này không được, đừng làm rách."
Nếu làm chuyện đó ở đây thì không phải bại lộ hết sao? Cô nhất định sẽ không đồng ý. Lệ Đình Tuyệt cười nhẹ:
"Vậy thì anh cởi, không xé nữa nhé."
Nói xong anh tự tay kéo thắt lưng cô, quần âu theo quán tính trượt xuống, đem quần lót ren để sang bên cạnh. Cô thở hắt, mà vẻ mặt anh lại thỏa mãn. Anh nhẹ nhàng ôm cô tới cửa kính sát đất, bước đi chậm rãi. Mạc Thanh Yên càng cảm thấy khô nóng, thiếu oxi.
Đặt cô xuống sàn áp ngực vào cửa kính, mặt cô đỏ ửng, ngước mắt nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc thật đẹp, từ trên cao nhìn xuống, như là Quân vương quan sát con dân.
"Uhm. . .mm, Lệ Đình Tuyệt, chỗ này không được đâu"
Nếu như bị người khác thấy thì làm sao bây giờ?