Lương Mộc Tình thấy anh ta tức giận, lông mi run rẩy sợ hãi, cuối cùng nước mắt chảy xuống.
"Em chỉ muốn đi huấn luyện quân sự thôi, cũng không phải là rời xa anh."
Cô đã trốn chạy rất nhiều lần, nhưng đều bị anh bắt quay trở lại, cô biết rằng mình không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh, nên cô ngoan ngoãn, để anh bắt nạt.
Thần sắc Nam Cụng Ngạo lạnh lùng đến dọa người, "Em chỉ là người hầu của anh, đừng quên thân phận của mình, có thể để em đi học, em muốn học cho tốt, thì đừng chọc đến anh."
Giọng nói của anh ta rất lớn, giống như đang quát lên.
Giống như một chậu nước lạnh đổ lên đầu Lương Mộc Tình, cô nhất thời giống như tỉnh ra, cô chỉ là người hầu, cô không có tư cách đòi hỏi cái gì?
Nghĩ đến đây, cô đưa tay lên ôm ngực, đau, rất đau.
Nam Cung Ngạo nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô, trong lòng vô cùng đau xót, đặt cô lên giường, sau đó gọi điện cho bác sĩ gia đình.