Nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt Mạc Thanh Yên hơi ướt, đẩy anh một cái.
"Anh thật là đáng ghét, tại sao lại tốt với em như vậy?"
Nước mắt chảy xuống, giọt nước mắt cảm động. Người đàn ông này đối xử với cô quá tốt, vì cô mà đỡ đạn, chỉ cần có việc, anh đều đứng ra chắn ở phía trước. Hiện tại, cả tính xấu của cô cũng bao dung.
Lệ Đình Tuyệt giúp cô lau đi giọt nước mắt nơi khoé mi, đáy mắt nhuốm đầy sự cưng chiều.
"Bởi vì em đáng được như vậy"
Mạc Thanh Yên dựa vào lồng ngực anh, càng lúc càng không khống chế được nước mắt.
Cô vốn nghĩ rằng, bản thân thế này thì sẽ không thể có được tình yêu tốt đẹp như vậy nữa, cũng sẽ không được người khác quý trọng. Nhưng khi gặp được hắn, hắn xem cô như bảo vật quý giá, cưng chiều cô, yêu cô.
Bà Lệ nhìn hai người, cũng lau đi nước mắt.
"Hai người các cháu, nhất định phải trở nên tốt đẹp, bà nội mãi mãi ủng hộ các cháu".