Tuy rằng thân thể Mạc Thanh yên không bình tĩnh, nhưng coi như có chút lý trí, thẹn thùng đập anh, sau đó dùng đôi mắt ngập nước trừng anh.
Còn anh cúi đầu cười ra tiến, "Chẳng lẽ em không muốn?"
Dứt lời, liền rút tay lại, rời khỏi cô. Thân thể Mạc Thanh Yên lại thành thật, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, làm anh dán sát vào mình. Thế nhưng làm xong một loạt động tác này, lại cảm thấy thật mất mặt.
Muốn buông ra, lại làm thế nào cũng không thả lỏng tay được, nội tâm và thân thể giãy giụa.
Ngôn Ngọc ôm trán, như thế này đều có thể ăn phải cẩu lương, không ở trước mặt, vẫn có thể bị nhét no.
Đặc biệt là nghe được tiếng thở dốc kia của Tuyệt, liền biết tình huống lúc này của cậu ta.
"Lệ Đình Tuyệt, khi nào thì cậu mới có thể biết nghe lời chút?"
Thân thể cậu ta, cậu ta thật sự không sợ xảy ra vấn đề sao.