Sau khi Mạc Thanh Tuyết nói không muốn sống nữa, trong phòng trở nên yên tĩnh không còn một tiếng động, Bạch Mạn Cầm luống cuống chân tay .
"Tiểu Tuyết, bảo bối của mẹ."
Thế nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, bà ta sợ hãi chạy vội đến két sắt đặt trong thư phòng, cắn răng quyết định. Cho dù lát nữa Chí Kiên trở về mắng bà ta cũng không sao, bà ta không quan tâm, quan trọng là bây giờ ngộ nhỡ con gái bà ta xảy ra chuyện gì thì sao?
Vì thế liền nhập mật mã, lấy chìa khóa ở trong két sắt. Sau đó vội vã chạy đến phòng của Mạc Thanh Tuyết, mở cửa đi vào.
"Tiểu Tuyết. . . . . . "
Mạc Thanh Tuyết đã trang điểm, mặc quần áo xong xuôi, thấy mẹ vào phòng liền chạy nhanh ra cửa.
"Tiểu tuyết, bây giờ con không thể ra ngoài."
Bạch Mạn Cầm ngăn cô ta lại, "Tiểu Tuyết, nếu bây giờ con ra ngoài, ông nội sẽ không nhận con nữa đâu."
Đây là lời mà chính lão gia tử đã nói, vì vậy bà ta không dám cho cô ta ra khỏi phòng.