"Cố An An, muội điên rồi sao?" Cố Lăng chấn kinh kéo nàng sang một bên.
"Con... con... thì ra con trách ta, con..." Cố lão gia nằm mơ cũng không ngờ là thế này, hai chân ông loạng choạng lùi ra sau, cả người lảo đảo muốn ngã.
Cố Tam gia bước lên dìu lão gia tử đang bị đả kích, sắc mặt không vui nhìn Cố An An, ông vốn định lên tiếng chỉ trích nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng sưng mọng của nàng, ông không sao thốt lên lời được.
"Nghiệt.... đúng là nghiệt mà..." Lão gia tử nộ khí công tâm, ngất xỉu đi.
"Tổ phụ..."
"Phụ thân..."
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Cố An An trợn mắt sợ hãi, đầu óc nàng trống rỗng.
Nước mắt rơi tí tách trên khuôn mặt Cố An An, nàng bịt chặt miệng, bỏ chạy ra ngoài.
"An An..." Cố Lăng vừa chăm sóc lão gia tử vừa muốn chăm sóc Cố An An.