Chu Thanh Sắc nhướng mày, đáy mắt hắn hiện lên mấy phần kỳ lạ, bàn tay lại thảnh thơi khẽ phe phẩy nắp trà, nói: "Không cách nào bắt tay vào làm?"
Nguyên Vô Ưu mỉm cười, hắn không chỉ là Ninh Thanh, mà còn là người cầm quyền của nước Chu, nàng không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào chuyện của nước Đại Nguyên, kể cả hắn, mặc kệ là bởi vì hắn muốn giúp nàng hay là có ý đồ nào khác.
"Ninh đại ca đến nước Đại Nguyên lần này là vì Không Vô Hồn sao?"
Dường như không nhận ra nàng đang đổi đề tài, Chu Thanh Sắc khẽ híp mắt lại: "Không Vô Hồn? Y nói cho muội biết, y gọi là Không Vô Hồn?"
Nhắc đến Không Vô Hồn, sắc mặt Chu Thanh Sắc bỗng trở nên ngưng trọng hiếm thấy, điều này khiến Nguyên Vô Ưu cũng không khỏi có chút tò mò, nàng hỏi: "Y có liên quan gì với Ninh đại ca thế?"
Chu Thanh Sắc hơi nhíu mày: "Nhắc đến người này, thì ta cũng là mới biết y cách đây không lâu, chứ không biết tên của y." Chu Thanh Sắc chậm rãi lên tiếng.